Chào bạn! Tôi là một chú rắn, một chú rắn trưởng thành và cô đơn nhất trong khu rừng này. Tôi nghĩ vậy đó, vì tôi chẳng có người thân hay chơi với đồng loại nào của mình trong khu rừng này. Tôi đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần vì sao tôi lại không thể kết bạn hay duy trì được mối quan hệ với những người yêu quý mình. Tôi sống một mình.

Ban đầu việc sống một mình khiến tôi cảm thấy an toàn và thoải mái lắm. Tôi không có nhu cầu hay cảm thấy thích thú với việc kết bạn hay có thêm bạn cho chính mình. Nhưng thời gian trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó xuất hiện bên trong tôi: Sự cô đơn, lạc lõng, buồn tủi… Và mỗi lúc, cái nỗi cô đơn, buồn tủi trong tôi lại lớn dần khiến tôi bắt đầu hoang mang về chính mình. Rằng: TÔI THỰC SỰ MONG MUỐN ĐIỀU GÌ?

Bản chất loài Rắn chúng tôi sống theo cặp, chúng tôi tương trợ và nương vào nhau để sống.

Tuy nhiên, từ khi bắt đầu biết về cuộc sống, bằng một cách nào đó, những lời dạy của bố mẹ khi tôi còn nhỏ xíu rằng: không được ra ngoài chơi, sẽ rất nguy hiểm… Khi còn nhỏ, gần như tôi chỉ lủi thui chơi một mình trong khu vực gần hang của mình, chứ không đi xa khỏi của hang, tôi cũng không có bạn bè gì từ đó cho đến giờ, vì hễ có bạn đến chơi thì bố tôi lại la mắng và nói tôi không nghe lời, sẽ nguy hiểm cho tôi… Và thế là tôi chấp nhận “lời dạy dỗ” đó của bố cho đến tận bây giờ, ngay cả khi bố tôi đã chết. Tôi không thích kết bạn với những chú rắn đồng trang lứa khác, cũng ko thích thân thiết với một con rắn nào đó. Tôi nghĩ rằng càng nhiều mối quan hệ thì càng nguy hiểm cho chính tôi. Và tôi luôn hoài nghi và không tin rằng sẽ có một tình cảm nào đó vững bền ở trong cuộc đời tôi.

Bố mẹ mất sớm, mọi người, ai cũng biết hoàn cảnh của tôi, có thể vì thế mọi người yêu thương, quan tâm tôi nhiều hơn, mọi người thường mang cho tôi đồ ăn, mang cho tôi nước uống hay những cái lá khô để tôi làm tổ ngủ…

Chính sự tử tế, yêu thương và ấm áp của những chú rắn ấy đã cho tôi thấy hình như trong sâu thẳm, tôi cũng rất yêu quý họ. Họ thực sự là những chú rắn tốt bụng, ấm áp và tử tế. Nhưng tôi lại không thể làm gì được điều gì khác ngoài việc muốn né tránh điều đó.

Và câu chuyện bắt đầu trở nên khó khăn và tôi bắt đầu có những xung đột bên trong mình. Sự bất lực với chính bản thân mình ngày càng lớn. Một phần tôi cảm thấy muốn được làm bạn với họ, một phần tôi lại thấy sợ hãi…

Loài rắn chúng tôi, khi thể hiện tình cảm, yêu thương, gắn kết thì thường sẽ quấn lấy nhau.

Chúng tôi là biểu tượng của sự gắn kết. Chúng tôi nương tựa vào nhau và giúp đỡ nhau. Những chú rắn sẽ quấn lại với nhau để sưởi ấm, để thể hiện tình yêu thương với nhau, để chữa lành cho nhau. Bạn thấy đó, chúng tôi cũng giống như loài người, loài người yêu thương thì sẽ dành cho nhau những cái ôm, những cái nắm tay thật chặt để thể hiện sự quan tâm, đồng cảm. Và giống loài tôi cũng như vậy.Nhưng tôi không hiểu tại sao, khi tiếp chạm như vậy, tôi đều trở nên sợ hãi và căng cứng cơ thể lại. Tôi thực sự sợ hãi với những chiếc ôm, với những sự tiếp chạm như vậy. Tôi sợ cả việc họ sẽ có thể rời bỏ tôi bất cứ lúc nào mà tôi không biết, nên tôi e sợ với việc họ thể hiện tình cảm với mình. Tôi không dễ dàng để đón nhận và tin tưởng vào điều đó.

Chính vì sợ hãi khi phải tiếp chạm như vậy, tôi tìm cách né tránh và từ chối tất cả những hành động thể hiện tình yêu thương từ mọi người.

Tôi cũng không biết tại sao và tôi cũng không thể chia sẻ với họ những điều đó. Có thể vì tôi sợ, tôi sợ họ không tin tôi, tôi sợ một ngày nào đó họ sẽ làm tôi buồn, làm tôi thất vọng. Tôi sợ họ không hiểu được mình, và vì… tôi thực sự không thể tin tưởng được họ.

Da của tôi bắt đầu mọc lên những nốt sần sùi, khô ráp trông rất đáng sợ. Mà tôi cũng không biết đây là căn bệnh gì và nó xuất hiện từ bao giờ nữa. Mọi người cũng vì thế mà xa lánh tôi nhiều hơn. Tôi càng tự ti và mặc cảm hơn về chính mình.

Tôi cảm thấy rất cô đơn, rất buồn và tủi thân.

Chả lẽ tôi sẽ phải sống cô đơn mãi như này sao? Tôi đã làm gì để phải chịu sự cô đơn này như vậy. Có lẽ khi trải qua cái cảm giác cô đơn đến cùng cực rồi thì tôi mới thấu hiểu được, tình yêu thương, sự gắn kết giống loài là 1 điều thiêng liêng và tuyệt diệu như thế nào.

Cô đơn, sợ hãi sẽ giết dần mình qua từng ngày...

Tối nay tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi cứ nhớ mãi hình ảnh cô rắn mang đồ ăn cho tôi và ôm tôi vào lòng, nỗi sợ hãi và căng cứng trên cơ thể tôi lại xuất hiện. Bất kể khi nào tôi nghĩ về những cái ôm, những cái nắm tay hay tiếp chạm làn da thôi là tôi đều cảm thấy sợ hãi như vậy. Nó quẩn quanh tâm trí tôi khiến tôi không tài nào ngủ được.

Tôi trườn mình ra trước một cái hồ, tôi nằm đó và nhìn xa xăm vào cái mặt hồ đó. Mọi thứ lặng thinh, yên tĩnh, dịu êm đến lạ thường. Thỉnh thoảng có những con cá nhảy lên khỏi mặt nước làm mặt hồ động và tạo ra những vòng tròn toả rộng dần ra.

Ngước mắt lên trời, trăng hôm nay đẹp thật đấy, trăng to, tròn và sáng lắm.

Ánh sáng trong veo, sáng rọi xuống cả một không gian lớn, rọi xuống cả mặt hồ yên tĩnh kia. Không hiểu điều gì mà tôi nhìn ánh trăng ấy chăm chăm như thể được hút hồn vào thứ ánh sáng tuyệt diệu đó vậy.

Ánh trăng ngày càng sáng mạnh hơn, gần hơn. Mặt trăng đang tiến lại gần tôi. Ánh sáng mang theo một hơi ấm dịu nhẹ, một hơi ấm lan toả toàn bộ cơ thể tôi, làn da tôi, mỗi lúc một mạnh hơn.Ánh trăng đã ngay gần bên tôi, ánh sáng tuyệt diệu ấy bao trùm lên toàn bộ cơ thể tôi, lan tỏa vào từng tế bào, như thể ôm ấp lấy tôi.Cơ thể tôi mềm ra, tan chảy và hoà cùng ánh sáng ấy.

Chưa bao giờ tôi có thể cảm nhận được sự ấp áp, sự hoà hợp ấy đến như vậy. Cả cơ thể tôi bỗng trở nên ấm áp, một cảm giác dễ chịu mà tôi chưa bao giờ từng trải qua.Ánh sáng xoa dịu làn da tôi, nó ôm ấp, lan toả và chiếu sáng từng tế bào bên trong tôi. Tôi cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, cảm nhận được dòng máu chảy bên trong mình. Ánh sáng ấy ôm ấp, vỗ về tôi. Ánh sáng ôm ấp tôi với 1 tình yêu thương vĩ đại, một cái ôm làm tan chảy nỗi sợ hãi bên trong tôi, cái ôm này là tôi nhớ đến cái ôm của cô rắn. Tôi như thấu hiểu được cái tình yêu thương mà cô đã dành cho tôi, nó thuần khiết, ngập tràn yêu thương như chính ánh sáng này vậy.Tôi đắm chìm mình trong ánh sáng này, tôi ấm áp, tuôn chảy, hòa hợp và thấu hiểu.Tôi choàng mắt tỉnh dậy, ánh sáng ấy đã ko còn, trời đã nhá nhem sáng, tôi bất giác ôm lấy chính mình, xoa nhẹ lên làn da mình như để an ủi và yêu thương chính mình. Tôi cảm nhận rất rõ ràng bên trong tôi đang có cái gì đó chuyển động, đang có một điều gì đó đang thay đổi ở bên trong tôi, mà tôi mơ hồ nhận ra điều đó sau đêm qua. Làn da tôi cũng trở nên lành lặn hơn, những vết nốt cũng bắt đầu mờ dần và ít đi.

Tôi vui vẻ và hân hoan bò về tổ của mình. Về gần đến tổ, tôi gặp lại cô rắn, cô đang đi kiếm mồi cho lũ trẻ nhà cô. Tôi nhìn thấy cô, cô cũng vậy. Một cách vô thức tôi tiến đến gần cô, gần hơn, gần hơn nữa.Tôi ôm chầm lấy cô và khóc nức nở. Tôi có thể kể cô nghe hết về những gì tôi đã trải qua trước đó, sự cô đơn, sự bất lực với chính mình. Cô ôm lấy tôi chặt hơn. Một cái ôm ấm áp và ngập tràn tình yêu thương và bao dung.

Thật tuyệt diệu, dường như cái hơi ấm, cái tình yêu thương mà cô dành cho tôi cũng đang chảy và lan toả bên trong tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó!

Hoá ra tình yêu thương đó vẫn ở đây, cô vẫn yêu thương tôi như những ngày đầu, đồng loại cũng yêu thương tôi thật nhiều. Nhưng vì nỗi sợ hãi mà tôi đã không thể cảm nhận được bất kỳ tình yêu thương nào từ họ.V

à tôi hiểu rằng: Chúng ta luôn có hai sự lựa chọn sống cuộc đời của chính mình, đó là: sống trong sợ hãi hoặc sống trong tình yêu thương.

Từ ngày hôm nay, tôi lựa chọn mình sẽ sống trong tình yêu thương ngập tràn này…

The Domdom Healing Garden

Khu vườn chữa lành Đom Đóm - không gian trị liệu và chăm sóc thế giới tinh thần cùng bạn!

Địa chỉ:27, đường số 3, Hiệp Bình Phước, Thủ Đức
Điện thoại:0932360164
Email:thedomdomhealinggarden@gmail.com

Follow Vườn

Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?

Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!