Nhện giăng tơ
Trong khu rừng nọ, có một gia đình nhện có ba thành viên: nhện bố, nhện mẹ và nhện con. Vì gia đình chỉ có một mình nhện con nên bố mẹ nhện chăm sóc và bảo bọc cậu rất nhiều. Cậu dường như không phải làm bất kể điều gì. Bố mẹ giăng tơ xây nhà, tạo đường đi sẵn cho cậu, bắt mồi và mang thức ăn về cho cậu. Cậu tận hưởng mọi thứ một cách vui vẻ và hạnh phúc. Cậu cảm thấy cuộc đời này thật dễ chịu và tuyệt vời. Cậu chẳng phải cố gắng để làm bất kì điều gì. Mọi thứ đến với cậu thật đơn giản và dễ dàng. Cậu thầm nghĩ: Sống cuộc đời của Nhện thật thích, có tất cả những gì mình muốn mà chả phải vất vả hay khổ cực gì.
Nhưng cậu quên mất cậu cần phải học mọi thứ một mình để trưởng thành cho chính mình.
Vào 1 ngày mưa lớn, khu rừng ngập, nhện bố và nhện mẹ bị nước cuốn trôi, căn nhà giăng tơ của gia đình nhện cũng tan vỡ. Cậu may mắn thoát được cơn bão đó để sống sót. Nhưng cậu đã mất bố mẹ, mất tất cả, mất cả căn nhà mà cậu sinh sống. Cậu đã vô cùng hoảng sợ, lo lắng. Cậu khóc rất nhiều. Cậu nhớ bố mẹ, cậu chưa bao giờ phải sống một mình như vậy. Cậu sẽ đối diện mọi thứ như thế nào đây? Cậu run rẩy sợ hãi vô cùng. Rồi cậu sẽ ở đâu đây?? Cậu khóc nhiều đến mức ngủ lịm đi lúc nào không hay.
Sáng dậy cậu thấy mình đang nằm trên một nhành cây to, những ánh nắng ban mai xuyên qua vòm lá, đung đưa, nhảy múa quanh cậu. Trời sau bão thật đẹp, ánh nắng dịu nhẹ, không khí mát dịu sau trận mưa lớn, cây cối cũng vì thế mà xanh tốt hơn. Khu rừng như bừng sự sống, chim muông cũng vì thế mà ríu rít vang cả góc rừng. Các sinh vật trong rừng hoan hỉ hát ca. Chắc khu rừng này chỉ có một mình cậu cảm thấy chả có gì vui vẻ hay tuyệt vời ở đây cả. Cuộc sống của cậu bây giờ chỉ toàn màu đen u ám, đến nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi cậu đã cảm thấy co rúm người lại rồi. Cậu đói bụng, và cậu nhớ đến bố mẹ. Cậu chưa bao giờ tự đi kiếm thức ăn, bố mẹ luôn là người kiếm thức ăn mang về cho cậu. Cậu cũng chẳng thể di chuyển đi đâu được, vì cậu đâu có thể tạo đường đi cho mình được như bố mẹ đã làm sẵn cho cậu trước kia. Cậu nhớ bố mẹ và cảm thấy lo sợ cho chính mình. Giờ cậu phải làm sao đây? Kiếm thức ăn ở đâu và bằng cách nào? Cậu không biết làm sao để có thể di chuyển sang các nơi khác được. Cậu chỉ biết bò, di chuyển bằng đôi chân của mình. Nếu cây này không có gì ăn thì cậu sẽ chết ở đây ư?? Rồi cậu sẽ ở đâu? Nhà đã bị tàn phá rồi. Cậu không biết cách xây nhà như bố mẹ.
Vào một buổi sáng nọ, cậu đi lang thang và bắt gặp một gia đình kiến, thấy họ đang tha lá khô, Nhện cất tiếng hỏi:
- Mọi người mang lá khô đi đâu vậy?
- Chúng tôi bị hỏng nhà sau trận mưa ngày hôm qua, nên hôm nay tôi cần phải xây lại nhà cho gia đình mình.
À, hoá ra xây nhà bằng lá khô ư? Vậy là cậu biết cách xây nhà rồi – Nhện con thầm nghĩ. Cậu cũng leo và kiếm lá khô về để xây nhà, cậu kiếm được kha khá vụn lá khô, nhưng giờ xây bằng cách nào. Cậu đâu biết xây bằng cách nào. Cậu ngồi sắp xếp vụn lá khô lại để thành ngôi nhà, nhưng cứ sắp xếp được vài cọng lá khô là nó lại đổ. Cậu không xây dựng nhà bằng cách này được. Cậu gặp ai cậu cũng hỏi cách làm nhà. Mọi người, ai cũng tận tình chỉ cách cho cậu làm giống như họ, nhưng cậu không thể làm được. Vì cậu là Nhện, cậu đâu phải là họ đâu, nên cậu không thể xây nhà bằng cách của họ cũng đúng thôi. Cậu bất lực vô cùng, không có nhà làm sao cậu sống được. Cậu run rẩy sợ hãi và cậu nghĩ, có lẽ mình sẽ chết trong khu rừng này thôi.
Một căn nhà đối với loài Nhện là vô cùng quan trọng, vì căn nhà ấy có thể giúp cậu lẩn tránh được kẻ thù, có thể giúp cậu kiếm được thức ăn khi có những con cồn trùng nào vô cùng bay qua và mắc vào cái bẫy đó.
Khi cậu cứ nằm trên cành cây và khóc như vậy thì bỗng một cô chim bay đến và hỏi thăm cậu:
- Sao cháu lại nằm đây khóc vậy?
- Cháu không có nhà để ở, cháu sẽ chết ở khu rừng này mất cô chim ơi.
- Cháu có thể tự xây được nhà cho mình bằng chính khả năng của mình mà!
- Cháu đã hỏi và làm theo cách mọi người chỉ rồi, nhưng không được. Cháu ko thể xây nhà theo cách của mn chỉ được ạ!
- Đúng rồi, đó là cách xây nhà của họ. Cháu không thể làm theo cách của họ
- Vậy giờ cháu cần phải làm gì ạ?
- Bên trong cháu có câu trả lời cho chính mình đó. Và chính cháu sẽ là người hiểu mình có gì và cần gì để có thể xây được nhà cho mình. Bên trong cháu, bản năng của cháu sẽ chỉ dẫn cho cháu biết cháu nên làm như thế nào. Nhện con thân yêu, cháu sẽ biết cần phải làm gì khi cháu ngừng tìm kiếm cách giải quyết ở bên ngoài, bỏ qua những nỗi sợ, lo lắng vô hình kia… và rồi cháu có thể nhìn thấy được cách ở bên trong chính mình!
Nói rồi cô chim bay đi...
Cách xây nhà ở trong mình ư? Bằng cách nào? Bằng cách nào tôi có thể xây được nhà cho chính mình đây? - cậu thầm hỏi chính mình.
Cậu thiếp vào giấc ngủ.
Sáng dậy, cậu vẫn chưa biết cách nào để xây nhà. Cậu bắt đầu ngồi nghĩ lại về bố mẹ, bố mẹ đã làm như thế nào nhỉ? Cậu bất giác nhớ đến phần cuối bụng của bố mẹ, cậu bất giác nhìn xuống phần cuối bụng của mình. Có 1 cái lỗ. Cậu tập trung vào cái lỗ dưới bụng mình và nỗ lực hết sức với hi vọng có một điều gì đó có thể xảy ra, và bất giác ở lỗ đó tuôn ra còn là một loại "keo dán" rất dính. Khi nó tiếp xúc với không khí thì lập tức trở nên cứng và trở thành tơ. Cậu hết sức ngạc nhiên và vui mừng!
Đây, đây, cách để cậu xây nhà đây rồi! Nó không chỉ là để xây nhà, nó sẽ giúp cậu rất nhiều cho cuộc sống sau này của chính cậu! Cậu đã thực sự biết mình là ai, mình có gì và mình cần làm gì cho cuộc sống của mình sau này rồi!
Cậu vui mừng và thích thú vô cùng. Cậu đã tìm ra được cách rồi. Và cần mẫn giăng tơ như vậy. Cậu đã xây được nhà cho chính mình. Một ngôi nhà chắc chắn và vô cùng đẹp.
Cô chim nói đúng. Câu trả lời có ở ngay bên trong mình. Vậy mà mình cứ đi tìm những thứ bên ngoài. Cậu đã kích hoạt được phần quan trọng, bản năng đầy đặc biệt và duy nhất của loài nhện ở bên trong mình.
Ánh nắng len lỏi qua những vòm lá và chiếu vào căn nhà của cậu, những sợi tơ căng bóng, lấp lánh ánh nắng trông thật diệu kỳ… Nhện con đã có thể xây dựng được “ngôi nhà” cho chính mình, cậu đã biết cách để có thể đối diện và vượt qua những khó khăn của chính mình! Cậu đã thực sự trưởng thành rồi!
Bạn thân mến,
Chúng ta vốn nhìn những thử thách là những khó khăn, sự bất công, và cảm thấy đầy bất mãn. Nhưng nếu không có những thử thách đó, chúng ta không để biết được mình có thể làm được những gì!
Bạn đã sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình, sẵn sàng đổi diện với những thử thách và coi đó là một cơ hội cho chính mình trong năm 2024 này chưa?
Những vấn đề từ bên ngoài không quyết định được bạn sẽ như thế nào, nhưng thái độ của bạn có thể quyết định những thử thách đó là cơ hội hay chướng ngại trong cuộc đổi của mình!
Chúc bạn một năm 2024 sẽ khám phá được thật nhiều những tài năng sẵn có bên trong mình - như chú Nhện trong câu chuyện trên nhé!
Tháng 7/2024 | Chuỗi chương trình phục vụ cộng đồng thường niên
Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?
Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!