testimony #03
Tôi là N.T.N, một con người suy nghĩ rất khác biệt và tìm không thấy ai giống mình, không ai hiểu mình và cũng không dám thể hiện mình.
Khoảng tháng 12/2022 vào một buổi tối tôi đã có một cảm xúc mạnh và tôi mất kiểm soát về những biểu hiện trên cơ thể mình. Tôi đã hoảng loạn tìm người giúp đỡ và cô Thanh đã có mặt cùng tôi vào thời điểm đó! Tôi bắt đầu hành trình Mentoring để đối diện với những vấn đề không thể gọi tên, đi tìm cách xử lý để cuộc sống tôi tốt lên, để có 1 cuộc đời ý nghĩa hơn là vật vã với những cảm xúc cô đơn, sợ hãi, hoảng loạn, lo lắng quá mức, cảm giác vô dụng, không thấy giá trị sự tồn tại của chính mình với bất cứ ai.
Vậy mà chỉ sau 3 buổi học tôi đã gặp 1 tai nạn tại nhà, té cầu thang gãy 2 xương cẳng chân trái, lần đầu tiên trong đời tôi gặp 1 vết thương đau đớn tột cùng nhưng tôi không hề khóc, không hề sợ hãi mà bình tĩnh hơn bao giờ hết để nhờ sự giúp đỡ, chủ động sắp xếp mọi thứ, dùng hết nghị lực của mình vượt qua nổi đau để 1 anh kè xuống và tôi bước bằng cái chân phải còn lại xuống 4 tầng bậc thang để có thể nằm trên chiếc xe băng ca chuyển vào bệnh viện. Sau hơn 2 tháng vượt qua những nổi đau: nắn xương, cuộc phẩu thuật, nổi đau nhức vết thương, nằm yên 1 chỗ, vượt qua những sinh hoạt rất con người (đại tiểu tiện, vệ sinh cơ thể, gội đầu, xoay mình, thay quần áo, ăn uống) đều nhờ người thân hỗ trợ. Tôi cứ nghĩ còn gì mà tôi không thể vượt qua được, tinh thần tôi đã quá ý chí, quá bản lĩnh rồi, tôi chưa từng khóc vì vết thương đó, ấy vậy mà tôi đã khóc rất nhiều vì mong chờ người thương đến thăm tôi…
Ngỡ là mọi thứ đã tốt đẹp và tôi sẽ trở lại Sài Gòn làm việc thì bỗng cảm nhận được sự thờ ơ, không muốn đối diện với tôi của mẹ làm tôi cảm thấy nỗi cô đơn tột cùng và nỗi sợ hãi lại quay về. Tôi quyết định quay lại tiếp tục Mentoring với khoản tiền ít ỏi còn lại của mình với mong muốn chữa lành cho tôi, cho mẹ tôi, cho T, cho em trai. Tôi muốn mình đối diện với tất cả nỗi sợ hãi, với các vấn đề không thể gọi tên, tôi không thể thay đổi người khác, điều duy nhất tôi có thể làm là thay đổi chính mình. Và điều đầu tiên cần đối diện là nỗi sợ hãi của chính mình trong cả thân - tâm.
Quyết tâm Mentoring của tôi đã bắt đầu…
Những cảm xúc mạnh đến với tôi làm tôi nghẹn cả họng, căng cứng cả người, căng cứng sau gáy, phía sau hộp sọ như tắt nghẽn… tôi bắt đầu hoảng loạn và càng hoảng loạn cảm xúc mạnh kia càng dữ dội. Tôi sợ những chỗ lạ, tôi sợ chỗ đông người, tôi sợ tất cả mọi người không mang lại cho tôi cảm giác an toàn, tôi sợ ngồi sau xe máy, tôi sợ tôi không kìm chế được cảm xúc của mình với môi trường bên ngoài (công ty, nơi công cộng, trên xe máy đang chạy). Tôi phải thực tập bài scan body rất nhiều lần mỗi ngày để ý thức về cơ thể mình, tôi phải đứng dậy bước đi sau 1 đến 2 giờ ngồi mới làm tôi cơ thể tôi cảm thấy dễ chịu trở lại. Mỗi lần scan body tôi cảm nhận cơ thể mình tôi thấy dễ chịu lắm nhưng nếu lâu quá 3 giờ mà không scan body tôi lại có cảm giác sợ hãi, sợ mình mất ý thức, sợ mình mất kiểm soát cảm xúc sẽ khóc lóc, la hét (phát điên)…
Có 1 lần sau buổi trị liệu thì trưa hôm sau tôi có cơn hoảng loạn vì những biểu hiện trên cơ thể, những tế bào trên da mặt tôi cảm giác như giật tưng tưng lên, khiến da mặt tôi tê rần, đỉnh đầu như những ăng-ten đang phóng điện ra, tôi sợ mạch máu trên đầu mình sẽ vỡ ra. Tôi cố gắng thoát ra bằng cách nhờ anh bạn chở tôi ra công viên ngồi vài giờ thì thấy ổn hơn, anh bạn tôi chở tôi đi dạo quanh Phú Mỹ Hưng để giúp tôi phấn chấn lên (vì trước đây tôi rất thích đi như vậy). Và sau một lúc lâu chừng 45 phút tôi bắt đầu thấy khó chịu trở lại, tôi cần 2 chân mình tiếp đất, cả người tôi run lên, mặt tái xanh, như 1 đứa trẻ hoảng sợ, hơi thở yếu ớt, thở nông, thở gấp, chúng tôi dừng ở một công viên có bãi cỏ, tôi để hai chân trần bước trên cỏ và tui tin điều đó sẽ mang lại cảm giác bình an, dễ chịu như tôi từng trải qua và đúng là như vậy, càng bước tôi như được tiếp thêm sinh khí, bình ổn trở lại.
Trên đường về chừng 20 phút sau tôi lại có cảm giác sợ hãi và người run lên tiếp, về đến phòng tôi muốn tự mình đối diện với nỗi sợ hãi đó. Tôi muốn đối diện và nhìn xem nó sẽ làm gì tôi? Mặc dù cả cơ thể tôi đang run lên và đầy sợ hãi.
Những buổi trị liệu cứ đến một cách tự nhiên: đối diện với kẻ chỉ trích bên trong, chữa lành em bé tổn thương của chính mình, chữa lành nam hồn - nữ hồn, giải tỏa những cảm xúc mạnh… Sau khi kết thúc mỗi phiên trị liệu tôi thấy mình đầy phấn chấn, tin vào bản thân mình nhưng sau vài ngày tôi lại thấy sợ hãi trở lại. Tôi vẫn hy vọng sẽ có phép màu sau 1 đêm ngủ dậy tôi sẽ tỉnh lại bình thường và tôi tiếp tục tin tưởng trị liệu cho đến khi điều đó sớm xảy ra. Trong thời gian đó tôi vẫn rất sợ mỗi khi cô Thanh báo ngày sắp tới sẽ có buổi Trị liệu (Thôi miên nhân văn), mỗi khi bắt đầu tôi đều có cảm giác sợ nhưng tôi chọn tin tưởng, người đã luôn lắng nghe tôi với một tấm lòng yêu thương, không phán xét, không đánh giá. Tôi để tâm trí mình hoàn toàn theo sự hướng dẫn của cô Thanh với tất cả niềm tin mà không hề có 1 sự kháng cự nào. Và mỗi lần vượt qua được nỗi sợ đó tôi càng bớt sợ và thoải mái để nó đến như là điều tôi cần phải đối mặt, thậm chí có những buổi tôi thật sự trông chờ buổi Trị liệu.
Tôi luôn tự thắc mắc “Sao cô Thanh có thể lắng nghe một cách sâu sắc và yêu thương đến vậy?” ; “Cô Thanh chỉ cần nghe thôi đã làm cho tôi cảm thấy bớt khổ”; “Tôi muốn theo cô Thanh thực tập sự lắng nghe đó, để tôi có thể lắng nghe cho những người thương của tôi bớt khổ”. Tôi rất thích cái cảm giác: mình đáng yêu, đầy tình yêu thương, dũng cảm, bản lĩnh, mạnh mẽ… bước ra khỏi nhà cô Thanh sau mỗi buổi Trị liệu, tôi đầy phấn chấn, đầy tình yêu thương muốn thể hiện với T, với những người thân trong gia đình tôi. Từ cái lúc tôi có thể tự mình nói ra vấn đề (tôi sợ hãi, hoảng loạn mỗi khi cảm nhận cơ thể mình biến mất, không cảm nhận được sự tồn tại của mình) đã làm tôi trở nên bừng tỉnh. Sau buổi Trị liệu hôm đó tôi luôn cảm nhận được sự tồn tại của mình luôn có mặt ở giữa ngực tôi và ý thức về cơ thể này ngày trở nên rõ ràng hơn. Đó là 1 điều thay đổi kỳ diệu! Từ đó luôn ý thức về hơi thở, cơ thể tôi trở nên khỏe mạnh, ổn định, vững chắc, tôi chợt nhận ra mình đã biết quan sát cơ thể, cảm thấy tự tin thêm 1 chút. Nhưng cảm giác sợ hãi, bất an vẫn ghé thăm tôi mỗi ngày rồi tôi nghe được câu nói “ Đó chỉ là cảm giác của mình thôi, không có gì phải sợ hãi, mình phải làm chủ được cảm giác của mình” , tôi mới nhận ra đó chỉ là 1 cảm giác thôi, đó không phải là tất cả tôi và tôi tin tôi có thể làm chủ được cảm giác của mình, tôi bắt đầu quan sát cảm giác sợ hãi, bất an của mình mà không có thái độ ghét bỏ nó, còn lúc vui vẻ tôi cho phép mình hí hửng thể hiện nó ra bên ngoài, thể hiện ra với mọi người.
Và có 1 ngày tôi muốn hiểu Thôi miên nhân văn đã tác động như thế nào để chữa trị và những nhận định khoa học của một bác sĩ, một chuyên gia Vũ Phi Yên trên trang mạng đã làm tôi hiểu được phần nào giá trị mà Thôi miên nhân văn đã tác động lên vô thức, ý thức của tôi. Tôi thật sự cảm động sâu sắc với những điều cô Thanh đã làm cho tôi, một kiến thức khoa học vô cùng rộng lớn và kỳ diệu từ phương Tây đã được áp dụng để chữa trị cho tôi. Tôi cũng ngộ ra được 1 điều là tôi mới là nhân tố quyết định, bản thân tôi cũng phải cố gắng bằng cả ý chí nữa, chớ không phải buông xuôi, trông chờ vào một người nào khác. Tôi nhặt lại được ý chí vượt qua khó khăn của mình, ý thức rằng cho dù điều gì đến thì tôi là người chịu trách nhiệm cho tất cả, tôi không được trốn tránh, tôi không được đổ thừa, tôi không phải người vô can. Suy nghĩ đó làm tôi thấy dễ chịu và mạnh mẽ lên.
Quá khứ đã qua rồi, tương lai thì chưa đến. Tôi không thể không có cảm giác lo lắng, sợ hãi, buồn phiền, bất an vì tôi là một con người, tôi không mong cầu tôi chỉ có cảm giác bình yên, an lạc nữa mà tôi chấp nhận tất cả cảm giác con người đang có. Đó mới là một người bình thường. Tôi chọn sống trong giây phút hiện tại với những điều tôi đang có, với những người tôi đang yêu, thực tập yêu thương chính mình, lắng nghe cơ thể mình, thể hiện tâm tư tình cảm của mình, thể hiện bản thân mình với tất cả mọi người. Và đặc biệt tin vào quan điểm mới mẻ không bị ràng buộc bởi luân thường đạo lý, chỉ mong cầu bình an, tình thương chân thật.
Cô Thanh,
Mình biết ơn cô rất nhiều đã dang rộng bàn tay nâng đỡ, lắng nghe sâu sắc làm mình vơi đi nỗi khổ niềm đau, gợi mở cho mình những kiến thức quý giá giúp mình nhận thức ngày càng rõ hơn về bản thân. Những lời nói này không thể nói hết được lòng biết ơn đối với cô, một người thầy lớn của mình. Chúc cô Thanh và anh Arnaud có chuyến đi Pháp thật nhiều trải nghiệm thú vị!!!
Thân chủ: N.T.N
------------------------------------
Hi vọng những dòng chia sẻ trên của N có thể giúp bạn thêm dũng cảm và vững vàng trên hành trình chăm sóc thế giới tinh thần, chữa lành những tổn thương của chính mình, bạn nhé!
Tháng 7/2024 | Chuỗi chương trình phục vụ cộng đồng thường niên
Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?
Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!