FAMILY CONSTELLATIONS | KHI GIA ĐÌNH TRỞ THÀNH MỘT BÍ MẬT, TÔI ĐÃ LỚN LÊN NHƯ THẾ NÀO?!

Có lẽ trong mỗi gia đình, đều tồn tại những khoảng lặng mà ít ai muốn chạm đến. Người ta thường nói “chuyện đã qua thì cho qua”, nhưng thực ra, những điều chưa được nhìn nhận bao giờ cũng tìm cách quay trở lại. Tôi không nghĩ điều đó lại đúng đến vậy, cho đến khi chính mình trở thành một phần của câu chuyện. Tôi lớn lên trong một gia đình mang một bí mật. Và bí mật ấy, bằng cách nào đó, đã tái hiện trong đời sống của tôi và chị gái, khiến chúng tôi vô thức sống tiếp những gì bố mẹ từng trải qua.
Bố mẹ tôi lấy nhau mà không được sự chấp thuận từ phía ông bà nội. Gia đình bên bố không chấp nhận mẹ, không muốn bố cưới mẹ. Nhưng bố vẫn cương quyết giữ lựa chọn của mình. Vì thế, gia đình và dòng họ đã từ mặt bố, coi như bố không còn thuộc về gia đình ấy nữa.
Sau này tôi hiểu rằng việc một thành viên bị loại trừ hay không được công nhận (là bố tôi), năng lượng của người ấy không biến mất. Nó vẫn ở trong hệ thống và những thế hệ sau sẽ vô thức mang trên mình hậu quả ấy, như một cách để nhắc nhở: “Người này cũng thuộc về”. Tôi tin rằng sự “từ mặt” ngày ấy đã gieo một vết nứt âm thầm, lan truyền đến cuộc đời của tôi và chị gái.
Ngày mẹ sinh chị gái, vì chưa đủ điều kiện để làm đăng ký kết hôn, họ tên của chị lấy theo họ mẹ. Sau này, khi tôi ra đời, tôi lại mang họ bố. Đến khi lớn hơn, tôi mới biết chị và tôi không cùng họ.
Chi tiết ấy tưởng chừng nhỏ, nhưng với một đứa trẻ, nó như một vết xước vô hình. Tôi nhớ đã từng tự hỏi: “Tại sao chị không giống họ với mình? Tại sao lại khác biệt như vậy?”. Tôi còn nghi ngờ có khi nào chị không cùng bố với mình. Sau này bố mẹ còn đặt thêm một cái tên khác cho chị, tôi hiểu bố mẹ làm điều đó để trốn tránh việc nhắc lại cái tên thật – cái tên không mang họ bố. Nó đã mang quá nhiều ký ức đau buồn trong đó để mọi chuyện trôi qua dễ dàng hơn. Nhưng chính điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy mù mờ và không hiểu tại sao lại có những thứ phức tạp và khó hiểu trong gia đình tôi. Bố mẹ thì luôn tìm cách né tránh việc kể lại câu chuyện đó cho chúng tôi nghe.
Trong Family Constellations, cái tên và dòng họ gắn liền với quyền thuộc về. Khi một người không được công nhận trọn vẹn, sự “mất gốc” sẽ in dấu trong tâm hồn. Và tôi nhận ra, chính điều đó đã góp phần tạo nên khoảng cách giữa tôi và chị.
✨ KHOẢNG CÁCH GIỮA HAI CHỊ EM
Tôi biết mình thương chị, tôi biết chị là máu mủ ruột thịt. Nhưng sâu thẳm, vẫn luôn có sự khó chịu, ấm ức, thấy không bằng lòng. Tôi nhiều lần tự hỏi: “Tại sao mình không thể tự nhiên gần gũi với chị, như bao anh chị em khác?”. Tôi cố gắng để yêu thương chị, nhưng tình cảm ấy giống như một nỗ lực gượng ép. Tôi không thể ôm ấp hay có thể động chạm thân mật với chị của mình.
Khi một thành viên của gia đình bị chối bỏ (ở đây là mẹ và chị gái tôi), thì thế hệ sau sẽ “thay mặt” để mang lấy cảm xúc bị loại trừ đó. Tôi thấy rõ điều ấy trong chính mình: tôi thương chị, nhưng đồng thời lại tái hiện sự không chấp nhận mà gia đình nội đã từng dành cho mẹ và chị. Vô thức trong tôi đã lặp lại “mô thức loại trừ” ấy. Tôi đang sống trong năng lượng chối bỏ, không chấp nhận của họ nội (dành cho mẹ) và chị thì sống trong năng lượng của mẹ (sự cam chịu, sự tự ti, cảm giác không được thuộc về)
✨ CUỘC ĐỜI CỦA CHỊ
Chị lập gia đình. Nhưng hôn nhân ấy không mang lại cho chị một bến đỗ. Chị gần như ở nhà đẻ, không nhận được sự hỗ trợ nào từ phía nhà chồng – từ tình cảm cho đến vật chất. Bây giờ, chị và hai đứa con vẫn đang ở cùng bố mẹ, chứ không phải ở nhà chồng. Chị gần như không có bất kể kết nối vào với gia đình chồng. Cuộc sống của chị dường như chỉ có bố mẹ đẻ chứ không có ai khác.
Và tôi hiểu được cảm giác của chị khi không biết mình thuộc về nơi nào, mình ở đâu và mình là ai. Sự lạc lối này xuất hiện thường trực bên trong chị. Nó là một khoảng trống lớn vô tận mà chính bản thân chị cũng không nhận ra được nó đến từ đâu. Chị cứ sống trong khoảng trống lớn như vậy, không thể quyết định được cuộc đời của chính mình.
Tôi chợt thấy, vòng lặp này không hề ngẫu nhiên. Ngày xưa, mẹ tôi không được gia đình chồng chấp nhận. Hôm nay, đến lượt chị gái, chị cũng không được gia đình nhà chồng nâng đỡ. Đó là cách mà dòng họ đang nhắc nhở: “Có một nỗi đau chưa được công nhận, có một sự loại trừ chưa được giải phóng”.
✨ NỖI MẶC CẢM TRONG TÔI
Còn tôi, mỗi khi nói về họ hàng, tôi luôn thấy mặc cảm và xấu hổ. Tôi không biết phải giới thiệu với bạn bè hay với gia đình chồng thế nào. Bởi trong những lúc quan trọng, gia đình tôi chẳng có ai từ phía họ nội hiện diện, chẳng có sự gắn kết nào. Và đó là lí do tôi luôn muốn che giấu câu chuyện của gia đình mình, vì nó khiến tôi xấu hổ, thấy không được bình thường.
Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình lạc lõng. Tôi không biết mình thực sự thuộc về đâu, không biết nguồn cội của mình là gì. Có chăng những gì đọng lại trong tâm trí tôi về dòng họ của mình là những điều tiêu cực: tệ bạc, ích kỷ… Tôi biết những gì tôi đang trải qua trong cuộc sống của mình chính là sự mất kết nối với “trật tự của sự thuộc về” – một trong ba nguyên tắc quan trọng của hệ thống gia đình. Khi một thành viên bị loại ra, những người đi sau sẽ luôn chật vật với câu hỏi: “Mình có thật sự được thuộc về không?”. Sự mặc cảm ấy đã truyền thừa cho tôi và chị gái mình. Sự mặc cảm về chính dóng họ của mình và có xu hướng muốn che giấu, không muốn nhắc đến
✨ VẾT LẶP QUA NHIỀU THẾ HỆ
Điều tôi nhận ra còn sâu hơn thế. Một cách vô thức, bố mẹ tôi luôn có vấn đề với anh chị em trong gia đình – ghen tị, tranh giành, đặc biệt là chuyện đất đai. Những mâu thuẫn âm ỉ ấy không bao giờ được hóa giải, mà chỉ ngày một khoét sâu thêm khoảng cách.
Và rồi, tôi thấy chính mình và chị gái cũng đang lặp lại mô thức đó. Tôi không thể chơi gần gũi với anh chị trong dòng họ. Giữa chúng tôi luôn có những hiềm khích ngầm, sự không vừa lòng, khiến các mối quan hệ trở nên gượng gạo, thiếu gắn kết, thiếu tình thương.
Quả thật, khi có ai đó trong hệ thống gia đình bị loại trừ (như bố tôi), sự loại trừ ấy sẽ lan ra thành những xung đột giữa anh chị em, như một cách để tái hiện nỗi chia cắt ban đầu. Cho đến khi sự thật được thừa nhận, mô thức ấy vẫn tiếp tục lặp lại.
Nhìn lại, tôi dần nhận ra: những bí mật, những sự chối bỏ trong gia đình không bao giờ biến mất. Chúng in hằn lên đời sống của những thế hệ sau, theo cách âm thầm nhất. Khoảng cách giữa tôi và chị, nỗi mặc cảm trong lòng tôi, sự lạc lõng của chị trong hôn nhân, hay những hiềm khích trong anh em họ hàng… tất cả đều là những mảnh ghép của cùng một câu chuyện: bố mẹ tôi đã không được thừa nhận, và bố đã bị dòng họ từ mặt.
Tôi hiểu rằng, chỉ khi sự thật được nhìn nhận, khi người bị loại trừ được trao lại vị trí của họ, năng lượng trong gia đình mới có thể được giải phóng. Tôi hiểu rằng mình không thể thay đổi lựa chọn của ông bà, cũng không thể làm lại từ đầu câu chuyện của bố mẹ. Nhưng tôi có thể chọn nhìn thẳng vào sự thật: gia đình tôi đã từng bị chối bỏ, và điều đó đã để lại dấu vết trong đời sống của tôi và chị gái.
Chỉ khi thừa nhận, tôi mới thấy lòng mình dịu lại. Tôi không còn cố phủ nhận, cũng không còn xấu hổ vì nó. Tôi học cách đứng trong câu chuyện của chính mình, với cả những thiếu hụt và tổn thương mà nó mang theo.
Điều quan trọng nhất mà tôi rút ra được là: tình yêu thật sự không đến từ sự im lặng hay che giấu. Chỉ khi ta dám nhìn vào những điều đã từng bị chối bỏ, thì mới có thể trả lại quá khứ cho quá khứ, và để thế hệ sau được tự do sống cuộc đời của họ.
Nhưng với tôi, hành trình ấy không chỉ dừng lại ở sự nhận ra. Tôi hiểu rằng, nếu mình không dừng lại và giải phóng, dòng chảy này sẽ tiếp tục chảy xuống thế hệ sau – chính là những đứa con của tôi.
Tôi không muốn con mình lớn lên trong mặc cảm và sự chia cắt như tôi và chị gái đã từng. Tôi muốn các con được cảm nhận trọn vẹn tình yêu thương, được tự hào về gốc rễ của mình, thay vì lạc lõng giữa những mảnh vỡ của gia đình.
Tôi hiểu rằng khi một người trong hệ thống dám đối diện với sự thật, dám nhìn nhận và trao lại cho quá khứ những gì thuộc về quá khứ, thì người ấy đã trở thành “người giải phóng” cho dòng họ. Tôi muốn mình là người đó. Tôi không thể thay đổi quá khứ, nhưng tôi có thể chọn cách sống khác, để tương lai không phải lặp lại.
Và tôi tin, bằng sự chấp nhận, bằng tình thương, tôi có thể mở ra một dòng chảy mới cho gia đình mình – nơi sự gắn kết và yêu thương được nối lại, để con tôi được bước đi nhẹ nhàng, không còn mang theo những vết thương chưa được chữa lành của các thế hệ trước.
✨ LỜI KẾT
Câu chuyện này không chỉ là nỗi niềm riêng của một người, mà còn là minh chứng cho một quy luật mà Family Constellations chỉ ra: những gì bị giấu kín trong gia đình sẽ không biến mất, chúng tiếp tục tìm cách bộc lộ qua những thế hệ sau, cho đến khi được nhìn nhận và giải phóng.
Đom Đóm chia sẻ câu chuyện này với mong muốn rằng, mỗi người khi đọc được sẽ phần nào nhận ra: đôi khi những khó khăn trong cuộc sống, những mâu thuẫn trong các mối quan hệ, hay cả những cảm xúc không lý giải được… có thể bắt nguồn từ một “bí mật” hay một sự chối bỏ trong gia đình mà ta không hề hay biết.
Khi dám đối diện và thừa nhận sự thật, chúng ta không chỉ chữa lành cho chính mình, mà còn mở ra một dòng chảy mới cho các thế hệ sau – nơi tình yêu, sự gắn kết và sự tự do có thể được trở lại.
Trong chương trình THE WAY OF THE WARRIOR | HÀNH TRÌNH CỦA CHIẾN BINH NỘI TÂM do The DomDom Healing Garden tổ chức, liệu pháp mô hình trị liệu Chòm sao gia đình sẽ là một trong các công cụ chính bên cạnh các mô hình trị liệu cấp tiến khác mà NTL Phạm Phương Thanh sẽ sử dụng trong các phiên chữa lành cho cá nhân và cho nhóm.
Nếu bạn đang cảm thấy được thôi thúc để nghiêm túc làm việc sâu và giải phóng những gánh nặng/vòng lặp/chương trình cũ, nâng cấp tâm thức và tiến hóa linh hồn thì bạn chính là một trong những thành viên kế tiếp của The way of the Warrior!
Thương mến,
The DomDom Healing Garden


#Kỳ 1 - HƠI THỞ TRĂNG TRÒN | Hành Trình Khai Mở Nội Tâm & Trở Về Ký Ức Linh Hồn
Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?
Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!