#1 Cảm nhận từ học viên dành cho NTL Phạm Phương Thanh

Có những buổi gặp gỡ khiến tôi cảm thấy như mình vừa bước ra từ một giấc mơ – nơi nước mắt, sự thấu hiểu và tình yêu cùng hòa vào nhau thành một dòng chảy thật dịu dàng. Đi qua 3 phiên làm việc trong chuỗi chương trình "S-tour | Chuyến du hành tâm hồn” kỳ 1 - mùa Xuân 2025 cùng cô Thanh là một hành trình như thế – hành trình đưa tôi trở về, chạm lại những mảnh ghép sâu thẳm trong chính mình, trong cha mẹ, trong dòng tộc và trong những ký ức chưa từng được gọi tên.
Tôi cảm thấy may mắn và biết ơn khi được ngồi trong căn phòng ấy, lắng nghe cô Thanh chia sẻ. Cách cô truyền tải – vừa ân cần, nhẹ nhàng, vừa minh triết và chuyên nghiệp – khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự an toàn và tin tưởng.
Có một điều gì đó rất đặc biệt trong năng lượng của cô Thanh. Không phải là sự áp đặt, cũng chẳng phải những lời khuyên hô hào, mà là một sự hiện diện mềm mại và vững vàng đến mức khiến người ta tự nhiên muốn buông, muốn tin, và muốn được dẫn đi sâu hơn. Chỉ cần nghe giọng cô thôi, tôi đã thấy lòng mình lắng lại. Cách cô đặt câu hỏi, cách cô chậm rãi mở ra từng lát cắt của tâm hồn, khiến tôi nhận ra rằng: có những câu trả lời không đến từ lý trí, mà chỉ có thể được tìm thấy bằng sự lắng nghe và cảm nhận bằng trái tim.

Tôi nhớ trong phiên làm việc khi cô hỏi: “Phiên bản trưởng thành của bạn hôm nay có thể làm gì cho chính mình và cho con cháu sau này?”
Câu hỏi ấy như một luồng sáng xuyên qua lớp sương dày trong tôi. Đó không chỉ là câu hỏi, mà là một lời đánh thức – giúp tôi soi chiếu lại hành trình tuổi thơ, những nghi thức trưởng thành chưa được đi qua và vai trò của cha mẹ trong việc hình thành con người tôi hôm nay. Tôi đã lặng im rất lâu. Trong khoảnh khắc đó, những ký ức tuổi thơ, những tổn thương, những điều chưa từng được nói ra... tất cả ùa về. Tôi nhận ra có quá nhiều phần trong mình vẫn đang đứng yên ở quá khứ - nơi đứa trẻ tôi vẫn chờ một cái ôm, một lời công nhận, hay chỉ đơn giản là cảm giác được thấy, được yêu.
Rồi khi bước vào phần thực hành chữa lành, tôi đã bật khóc. Đó không phải là những giọt nước mắt vì đau khổ, mà là nước mắt của sự buông, của sự giải thoát, như thể tôi đang được rửa sạch bởi chính tình yêu mà mình từng kìm nén. Tôi cảm nhận rõ rệt rằng mình không còn phải cố gồng, cố mạnh mẽ hay cố hiểu thêm điều gì nữa. Tôi chỉ cần thở, và để cho trái tim mình được tan chảy trong sự hiện diện dịu dàng của cô Thanh.
Điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là cách cô Thanh không bao giờ vội vàng. Cô lắng nghe bằng cả cơ thể, bằng linh hồn và mỗi lời cô nói ra đều có trọng lượng của sự từng trải, của sự tỉnh thức. Tôi nhìn thấy ở cô hình ảnh của một người đã đi qua rất nhiều tầng đau khổ và chính vì thế, cô có thể nâng đỡ nỗi đau của người khác bằng sự hiểu biết trọn vẹn. Tôi tin rằng chỉ một người thực sự đã đi qua hành trình của chính mình mới có thể nâng đỡ người khác sâu đến vậy.
Trong suốt buổi chia sẻ, cô đưa chúng tôi đi qua bốn mối quan hệ nền tảng – cha - con trai, cha - con gái, mẹ - con trai, mẹ - con gái – những mối liên hệ tưởng chừng hiển nhiên, nhưng lại là gốc rễ của hầu hết mọi nỗi đau và xung đột trong cuộc sống này. Khi cô phân tích, tôi như được soi vào một tấm gương khác – nơi tôi nhìn thấy chính mình trong ánh mắt của cha, trong nỗi im lặng của mẹ, và trong sự lặp lại vô thức mà tôi từng cho là “số phận”. Tôi thấy cả bà ngoại tôi, thấy mẹ tôi, thấy chính tôi… như ba thế hệ đang đứng song song, nắm tay nhau và cùng khóc.
Khi cô nói về “những gì cha mẹ cho mình là đủ”, tôi như nghe thấy một tiếng thở dài trong tim. Bấy lâu nay, tôi cứ nghĩ mình cần nhiều hơn – nhiều tình thương hơn, nhiều sự quan tâm hơn – nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra: họ đã cho tôi tất cả những gì họ có thể. Và nhiệm vụ của tôi bây giờ không phải là trách, mà là trả lại sự tự do cho họ, và cho chính mình. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, và trong từng giọt nước mắt, tôi thấy lòng mình nhẹ đi.
Một điều khiến tôi cảm thấy nể phục về kinh nghiệm và sự hiểu biết cũng như trực giác cực mạnh của cô Thanh đó là phần trị liệu Chòm sao Gia đình. Đó là một trải nghiệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khi bước vào vòng năng lượng ấy, tôi cảm nhận rõ có điều gì đó rất thiêng liêng đang diễn ra. Những người trong nhóm – dù chỉ mới gặp nhau vài giờ – bỗng trở thành tấm gương phản chiếu những mảnh ghép của tôi, của cha mẹ tôi, của cả dòng tộc tôi. Có lúc tôi rùng mình, có lúc nước mắt chảy mà không rõ vì sao. Nhưng khi phiên trị liệu kết thúc, tôi thấy lòng mình rộng mở, mềm mại và trong lành hơn bao giờ hết.
Cô Thanh dẫn dắt cả nhóm như một dòng chảy tự nhiên, không gượng ép, không áp đặt. Tôi thấy rõ cô hiện diện trọn vẹn với từng người, cảm nhận sâu sắc từng biến chuyển năng lượng, từng nhịp thở của người tham gia. Cô không chỉ “điều phối” - cô nâng đỡ, lắng nghe vô thức và tin tưởng tuyệt đối vào sự vận hành của linh hồn. Càng ở trong không gian ấy, tôi càng cảm thấy sự vững vàng và minh triết của cô Thanh. Và tôi biết, chính sự hiện diện của cô Thanh – sự tận tụy, tinh tế, minh triết và chân thành của cô – đã mở ra cánh cửa ấy.
Cô không chỉ là người chia sẻ tri thức, mà là một người nâng đỡ linh hồn.
Và tôi đặc biệt biết ơn Vườn Đom Đóm – không gian mà cô Thanh cùng ban tổ chức đã tạo ra. Ở đó, tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối. Mọi người đều rất tinh tế, tận tâm, nhẹ nhàng trong từng chi tiết nhỏ – như cách đưa một tờ khăn giấy, cách đặt một bàn tay lên vai, hay chỉ đơn giản là một nụ cười thấu hiểu. Tất cả những điều đó khiến tôi cảm nhận rằng, tình thương thật sự không cần lời nói lớn lao – nó chỉ cần được trao đi bằng sự hiện diện chân thật.

Khi rời khỏi buổi chia sẻ, tôi vẫn thấy trong mình một dòng năng lượng mới – bình an, ấm áp, và đầy yêu thương. Tôi bắt đầu nhìn cha mẹ bằng ánh mắt khác. Tôi thấy mẹ tôi không còn là người phụ nữ hay than phiền nữa, mà là một đứa trẻ chưa từng được vỗ về. Tôi thấy cha tôi, dù đã già, vẫn mang trong mình nỗi cô đơn của một cậu bé chưa từng được cha mình nhìn nhận. Và tôi – giờ đây – có thể ôm họ trong lòng bằng tình yêu trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Tôi nhận ra, chữa lành không phải là để xóa bỏ nỗi đau, mà là để hiểu, để ôm, để yêu nó như một phần của chính mình. Và chính cô Thanh, bằng ánh sáng của sự minh triết và tấm lòng vô lượng, đã giúp tôi nhìn thấy điều đó.
Giờ đây, khi nghĩ về cô, trong tôi không chỉ là lòng biết ơn, mà còn là một sự kính trọng sâu sắc. Tôi biết, trên hành trình của những người làm công việc chữa lành, không có gì dễ dàng. Nhưng cách cô đứng vững, điềm nhiên, tận tâm, chân thật và luôn giữ tâm sáng – điều đó khiến tôi thật sự xúc động và tin tưởng.
Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội được chạm vào phần sâu nhất trong mình, để hiểu rằng mình không bị hư hỏng, không bị sai, chỉ là đang mang trong tim những mảnh chưa được yêu. Cảm ơn cô vì đã giúp tôi nhận ra, khi tôi quay về với chính mình, tôi đang quay về với cả dòng tộc và với tình yêu vô điều kiện của vũ trụ.
Tôi rời khỏi chương trình với đôi mắt còn ướt, nhưng trái tim thì sáng rực.
Và tôi biết, ánh sáng ấy – được thắp lên bởi bàn tay và tấm lòng của cô Thanh – sẽ còn soi rọi tôi thật lâu, thật xa, trên hành trình trở về chính mình.

-Chia sẻ từ học viên tham gia chương trình S-tour mùa Xuân-

Lịch sự kiện
- Thứ Ba, 4 tháng 11, 2025 - 19:30
#Kỳ 1 - HƠI THỞ TRĂNG TRÒN |Hành Trình Khai Mở Nội Tâm & Trở Về Ký Ức Linh Hồn
Xem chi tiết
Newsletter
Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!





