#06 | Con đường chuyển hóa bóng tối - Vương quốc nơi mặt trời mọc

Ngày xửa ngày xưa, trong một vương quốc không hiện hữu trên bản đồ có tên là vương quốc Nội Tâm, nơi mà chỉ có thể bước vào bằng trái tim khép hờ, có một cô gái tên là 😭. Nàng sống trong một tòa tháp phủ đầy dây leo, nơi mỗi bức tường được xây bằng những kỷ niệm cũ và một khu vườn đầy hoa, nhưng kỳ lạ thay, nàng không thể ngửi thấy mùi hương nào, cũng chẳng cảm nhận được sắc màu của bất kỳ bông hoa nào trong vườn. Tất cả dường như bị phủ lên bởi một làn sương mỏng, trắng đục và buồn bã. Ngày nối ngày, nàng sống với một trái tim luôn nhói lên những vết thương cũ – những nỗi buồn không gọi thành tên, những trách nhiệm từ thời thơ bé quấn chặt như những sợi dây leo gai góc quanh ngực nàng.


Nàng không còn nhớ rõ vì sao mình lại sống trong tháp cũ kĩ và chật hẹp đó. Nàng chỉ biết rằng có một đứa trẻ vẫn đang khóc trong mình, đứa trẻ mang theo bao nhiêu ấm ức, bao khát khao được công nhận, nhìn thấy và yêu thương nhưng nó lại bị lãng quên.


Một ngày nọ, khi những tia sáng trong nàng dường như sắp tắt, nàng quyết định rời khỏi tháp. Dưới chân đồi, nàng bước vào Rừng Cảm Xúc – nơi mọi tiếng thì thầm trong tim đều được nghe thấy, nàng bắt đầu cảm nhận được những mùi hương trong khu rừng ấy. Trong lúc đang chăm chú lắng nghe những âm thanh trong khu rừng phát ra, nàng nghe được một lời thì thầm: "Hãy đi về nơi có chiếc gương cũ. Ở đó, con sẽ được thấy mình – chân thật."


Lần theo lời gọi ấy, nàng bước đi qua những cánh đồng hoài niệm, qua rừng của những tiếng nói ngày xưa, cho đến khi nàng tới một căn nhà nhỏ – nơi ánh sáng lọt vào qua khung cửa sổ hình trăng lưỡi liềm. Ở trong đó có một chiếc gương cũ đang treo trên góc tường ngay ngắn và sáng bóng.


Từ trong căn phòng ấy, từ từ có một người bước tới gần nàng – là một cô gái với ánh mắt ấm áp và nụ cười như suối đầu nguồn. Nàng lặng người. Đó là P.T, người em, người bạn thân thiết ngày xưa – người từng ngồi cạnh nàng dưới cây táo để vẽ những giấc mơ. Họ đã từng trải qua rất nhiều những kỉ niệm đẹp, chứng kiến nỗi buồn vỡ vụn trong ánh mắt nhau, từng nắm tay nhau vượt qua những chiều mưa lạnh. Nhưng rồi cuộc sống chia rẽ, mỗi người đi một hướng với những ước mơ riêng của chính mình.


Giờ đây, P.T là một Người Dệt Ánh Sáng – một người trị liệu. Còn nàng, là người đi tìm lại chính mình.


Trong căn phòng ấy, nơi thời gian như chậm lại, Người Dệt Ánh Sáng không hỏi vội, không nói nhiều. Chỉ ngồi đó, như ngọn đèn nhỏ. Nàng bắt đầu kể – những điều nàng từng cất giấu. Họ bước vào một khu vườn rộng lớn – chính là thế giới nội tâm của nàng. Ban đầu, nơi ấy là một mê cung rối rắm với cỏ dại, những đám mây xám và cây cối khô cằn. Nhưng dần dần, từng bước chân đồng hành của Người Dệt Ánh Sáng đã giúp nàng lắng nghe từng chiếc lá, chạm vào từng cơn gió và học cách không xua đuổi những cảm xúc cũ mà là mời chúng ngồi lại, lặng lẽ cùng nàng.


Nàng đã học cách không vội vàng. Nàng nhận ra có những bài học cần được học lại – bởi mỗi góc của khu vườn đều chứa đựng một phần của nàng chưa từng được nhìn thấy dưới ánh sáng. Có lúc nàng bật khóc, có lúc bật cười, và nhiều khi chỉ im lặng mà thôi. Nhưng điều khác biệt là lần này, nàng không còn một mình.
Kế đó, Người Dệt Ánh Sáng dẫn nàng đến một gốc cây cổ thụ – nơi có một đứa trẻ đang ngồi ôm gối, mắt nhìn xa xăm. Đó là nàng khi còn nhỏ, cô bé mang những giấc mơ đã từng bị bỏ quên và đôi vai bé nhỏ gồng gánh trách nhiệm không phải của mình. Nàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng tháo gỡ từng sợi dây vô hình quấn quanh đứa bé. Không còn nước mắt, chỉ còn sự trở về.
“Em chờ chị từ lâu lắm rồi.” – đứa trẻ thì thầm.


Người Dệt Ánh Sáng không chữa lành cho nàng bằng phép màu, mà bằng sự hiện diện – bằng ánh mắt nhìn nàng như thể nàng luôn xứng đáng được yêu thương, dù có gãy vỡ bao nhiêu lần. Qua từng mùa, căn phòng ấy trở thành nơi tái sinh. Người Dệt Ánh Sáng ở đó – đi cạnh để dẫn đường cho nàng. Họ trở thành hai tâm hồn yêu thương nhau và đang dìu dắt nhau cùng trở về. Và mỗi lần ghé thăm khu vườn, những mảnh sương trong vườn lòng lại tan đi, để lộ ra một bông hoa tuyệt đẹp, đầy màu sắc và ngát hương.


Nàng không còn đi qua khu vườn như một kẻ xa lạ. Nàng là một phần của nó. Nàng biết khi nào cần tưới nước cho cây, khi nào cần ngồi nghỉ dưới bóng mát, khi nào cần mở cửa mời ánh sáng vào. Nàng độc lập, không còn sợ những phán xét chỉ trích từ người khác, cũng không còn phải gồng mình để ôm lấy những trách nhiệm không thuộc về nàng nữa. Nàng học cách tiến lên mà không hối hả, biết dừng lại mà không cảm thấy thất bại.


Và khi nàng rời căn phòng lần cuối, nàng không rời đi một mình. Đứa trẻ trong nàng nắm tay nàng – rạng rỡ, dịu dàng, như thể chưa từng biến mất.
Từ đó, trong vương quốc Nội Tâm, khu vườn của nàng nở rộ trở lại. Và nếu ai đó ghé qua, họ có thể nghe thấy tiếng cười khẽ khàng vang lên – tiếng cười của một đứa trẻ vừa được chào đón về nhà.


Và người ta kể rằng, ở cuối rừng Cảm Xúc – nơi ở của Người Dệt Ánh Sáng, người ta vẫn nghe thấy tiếng hát vang lên trong veo của những Người Đi Tìm Mình và tiếng cười dịu dàng của Người Dệt Ánh Sáng – những người bạn đã tìm thấy nhau lần nữa, để cùng nhau chữa lành và cùng nhau trưởng thành…


Thương mến,
The DomDom Healing Garden

The Domdom Healing Garden

Khu vườn chữa lành Đom Đóm - không gian trị liệu và chăm sóc thế giới tinh thần cùng bạn!

Địa chỉ:27, đường số 3, Hiệp Bình Phước, Thủ Đức
Điện thoại:0932360164
Email:thedomdomhealinggarden@gmail.com

Follow Vườn

Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?

Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!