#01 | Con đường chuyển hóa bóng tối - từ Phản kháng đến Tái sinh

Nếu bạn từng nghĩ rằng, đau khổ là điều hiển nhiên dành cho mình và cứ thế chai sạn mà sống;
Nếu bạn đã đi qua quá nhiều tổn thương đến mức chẳng dám tin mình xứng đáng được hạnh phúc;
Nếu "sợ hãi" là hai từ lặng lẽ hiện diện mỗi lần bạn nhìn vào những góc tối trong nội tâm mình;
Nếu bạn nhận ra mình có những em bé bên trong bị mắc kẹt và đang tìm cách để kết nối và giải cứu các em;
Và nếu, sâu trong tim, bạn khao khát được một lần thốt lên: Tôi cảm thấy tôi đang được SỐNG – một cảm giác sống thật sự, trọn vẹn với tất cả những trải nghiệm, những rung cảm mình đang có, ngay tại khoảnh khắc này…
Thì lá thư này dành cho bạn.



“Có lẽ nếu bạn gặp mình vài năm trước, bạn sẽ thấy một con người hoàn toàn khác - một phiên bản sống một cách vô thức, cứ vậy mà sống. Nếu có biết đến tâm thức, nội tâm hay tâm lý thì với mình khi ấy, đó cũng chỉ là trên kiến thức; 90% cuộc sống của mình vẫn bị vô thức dẫn dắt, kiểu gì thì kiểu - vẫn đi lòng vòng, dù cố gắng thay đổi cỡ nào thi cũng sẽ lại quay về điểm xuất phát ấy. Còn giờ đây, nếu có ai hỏi mình, mình sẽ không ngại ngần dùng hai chữ “Tái sinh” để mô tả lại những gì mình đang có trong cuộc sống - trong tư duy và cả suy nghĩ.
Đọc tới đây, hẳn là bạn thắc mắc muốn biết: Vậy điều gì đã xảy ra với mình? Mình đã làm gì để “lột xác” bản thân? Thì mời bạn chậm rãi, rót cho mình cốc nước và cùng mình nhìn lại một đoạn hành trình chuyển hóa bóng tối và chữa lành nội tâm mà mình đã đi qua cùng sự đồng hành của nhà trị liệu Phạm Phương Thanh nhé.


Trước khi mình biết đến trị liệu và Thôi Miên Nhân Văn, mình chưa nhận ra sự kích hoạt của những tổn thương quá khứ và mình sống vô thức. Khi ấy, mình nghĩ rằng, mình đã trải qua những đau khổ thời thơ ấu rồi thì giờ chẳng còn gì mà mình không chịu được nữa, cứ chai sạn đi mà sống là được. Mình đón nhận mọi thứ một cách không chọn lọc và không nhớ rằng mình đã từng như thế nào. Trước mắt mình khi ấy chẳng có ngọn đèn nào sáng tỏ, đèn hướng nào mình đi theo hướng ấy, không cần biết có cái màn nào chắn trước đèn hay không. Mình đã sống giữa những mơ mộng, ảo tưởng, hoang tưởng ra một đời sống phi thực tế (sống trên mây thôi). Và rồi cuộc đời vả cho vài cú giáng trời. Nó thật sự kinh khủng đối với mình và mình đã từng nghĩ mình không thể sống tiếp nữa. Mình của thời điểm đó thật sự không biết phải đối mặt thế nào và phải làm sao cả. Trước mắt mình khi ấy chỉ là một màn đêm tối mù mịt cùng những nỗi đau thật sự đến cơ thể. Cơ thể mệt mỏi, đau đớn, bóp nghẹn năng lượng cũng như tâm hồn. Mình đã rất sợ hãi và dần chìm vào trạng thái “chấp nhận đau khổ là dành cho mình”. Và mình nghĩ, chỉ còn một bước nữa thôi, có lẽ mình sẽ chọn cách tiêu cực nhất để thoát khỏi khổ đau là cái chết rồi. Mình nghĩ sẽ chẳng ai cứu được mình nữa, vì cả bản thân mình cũng đang bỏ mình mất rồi.


Khi bắt đầu biết đến trị liệu tâm lý, mình khi ấy như một kẻ chết đuối, sẵn sàng đợi tới lúc cơ bắp tê đi thì có một sợi dây thừng ở đâu thòng vào tay mình vậy. Bây giờ, khi viết lại những dòng này, mình vẫn thấy phải cảm ơn chính bản thân mình biết bao. Mình đã túm lấy cái dây đó và chỉ cần túm thật chặt để người khác kéo lên thôi.


Bạn biết đấy, những ngày đầu quay về với chính mình không hề dễ dàng. Lúc mới bắt đầu hành trình cùng chị Thanh làm việc với phần bóng tối của mình khá khó khăn do cài đặt não bộ trạng thái ý thức cũ đã hình thành từ lâu kèm với những thói quen và mô thức căn cốt khó bỏ. Nhưng rồi, may mắn thay, Thôi miên Nhân văn đã tác động được trực tiếp đến mình từ những lần đầu tiên thử nghiệm. Giống như ta mơ 1 giấc mơ đẹp đẽ và có thể vui vẻ suốt một ngày hôm đó, còn với Thôi miên Nhân văn nó hơn thế nữa, nó không chỉ là một giấc mơ mà mình được trở thành một người quan sát, đi vào thế giới nội tâm của chính mình và thay đổi. Mình được tự cứu mình bằng một cách vô cùng tỉnh táo. Mỗi lần nhắc tới điều này, mình lại nhớ câu nói của chị Thanh: “Chúng ta đang lên 1 trạng thái - tỉnh hơn cả tỉnh” - nghe mà nổi da gà liền luôn. Đó là một điều gì đấy mà mình phải nói “Ồ WOWWW”, kỳ diệu khủng khiếp đối với mình.


Thật thú vị khi nhớ lại, mỗi lần làm việc với nhà trị liệu, tâm thức của mình lại có một cách đón nhận hoàn toàn khác biệt. Lần đầu tiên đối với mình, đó chính là sự phản kháng và tự cao. Vì mình đã nghĩ rằng, sẽ chẳng có cái gì đủ mạnh chạm vào được nỗi đau và tâm hồn của mình. Thật hài hước phải không! ^^ Cứ mỗi phiên làm việc, mỗi vấn đề, tâm thức mình lại có cách đáp trả hoàn toàn khác nhau trước đó. Có lúc thì nghi ngờ, khi thì lại thấy sợ hãi, tự ti, ỷ lại, có lúc lại vô cùng tò mò, thích thú và hào hứng… Các cảm xúc này phụ thuộc vào vấn đề mà mình cần xử lý trong phiên đó. Nhưng càng về sau này, khi mà mình cảm thấy tự tin và mạnh mẽ hơn thì mình đón nhận nó một cách vui vẻ và hào hứng nhiều hơn. Mình cảm thấy đây là một người bạn đồng hành đáng tin cậy với mình, có thể giúp đỡ mình, mình sẽ không phải sợ hãi gì cả. Tuy nhiên, có một khoảng thời gian mình cảm thấy bị ỷ lại, mình nghĩ rằng bản thân mình sẽ không cần phải cố gắng gì nữa, chỉ cần đi trị liệu là giải quyết được. Mình nhận ra điều đó sau khi tạm ngưng trị liệu với chị Thanh. Mình đã rất buồn và bất lực khi mang trong mình sự ỷ lại đó.


Bạn biết không, từng phiên làm việc là từng sự thay đổi bên trong mình, ban đầu chỉ là cảm giác mình nhẹ nhõm hơn, bớt đi những cảm xúc tắc nghẽn và đau đớn về mặt thể lý. Mình đã được khóc, được la hét, được giải tỏa và chuyển hóa các tổn thương. Mình bắt đầu cảm thấy mình đáng được sống, được hạnh phúc và yêu thương. Dần bớt đi sự chì chiết, ghét bỏ bản thân và mình cảm thấy mình tự yêu lấy mình hơn. Mình cũng bắt đầu nhìn nhận - chấp nhận người khác. Những gì xấu xí của họ đã dần không còn quá nặng nề trong mắt mình và mình thấy điều đó thật tốt khi mình không phải đi phán xét nữa. Sau mỗi phiên, cứ mỗi vấn đề mà mình được gỡ bỏ, mình lại nhìn nhận người khác bằng con mắt mới. Cứ như họ là tấm gương của chính mình vậy ^^. Hay ví von một cách dễ hiểu, giống như trước giờ mình nhìn đời bằng con mắt bị che mờ. Cứ mỗi lần trị liệu thì từng tấm màn mờ đó được gỡ ra, mình nhìn mọi thứ rõ ràng và chân thật hơn. Và vui thay, khi mình nhìn mọi thứ khác đi thì những gì mình nhận được cũng rất khác. Mình cảm thấy vô cùng tâm đắc với cái quả ngọt này!


Nếu để kể cho bạn nghe về những trải nghiệm mà mình vô cùng ấn tượng khi trị liệu và trải nghiệm Thôi miên nhân văn cùng chị Thanh thì có lẽ đó là ba trải nghiệm đặc biệt mà mình vẫn còn nhớ mãi. Đầu tiên là “Gặp gỡ Vô Thức” trong chương trình Trị liệu nhóm “Who I am?” tại Đom Đóm năm 2021. Đó là phiên Thôi miên Nhân văn cuối cùng của ngày hôm đó. Mình đã nghĩ nó sẽ nhẹ nhàng hoặc có thể kiểm soát. Và ban đầu đúng là vậy, hình ảnh gặp gỡ vô thức của mình thật dễ chịu biết bao, trong khi nghe văng vẳng bên tai bắt đầu có những tiếng thút thít. Đó là một con sư tử trắng tuyệt đẹp, có cánh, khuôn mặt uy nghiêm đượm buồn. Mình nghĩ mình sẽ tới, vuốt ve an ủi nó như lời dẫn của chị Thanh và mình sẽ kết thúc phiên này một cách nhẹ nhàng tình cảm vui vẻ. Nhưng không hiểu tại sao, bên trong mình càng lúc càng dâng trào cảm xúc đáng sợ, tức giận, ấm ức, phẫn nộ, oán trách, sợ hãi v..v.. cho đến một lúc mình còn chẳng thấy một cảm xúc nào nữa, mình đã rống lên như bạn sư tử đó và không ngừng lại được. Những cuộn lửa đen ngòm từ tận sâu trong tâm can mình từ nhen nhúm đã dần bốc cháy dữ dội. Và mình không ngừng lại được việc phải xả nó ra bằng cơ thể vật lý này. Nó không hề nhẹ nhàng như mình từng nghĩ. Mình đã ngạc nhiên vô cùng, sau đấy là buồn bã, sau đấy nữa là sự trầm ngâm của bản thân. Kết thúc phiên đấy, cơ thể mình bỗng dưng cảm thấy khỏe mạnh, thấy sự uy nghiêm của bạn sư tử trắng đang đứng phía sau. Như được tiếp thêm sức lực mình thấy mình bắt đầu vững vàng hơn. Cảm giác được che chở bởi hình tượng sư tử trắng theo mình suốt những năm nay. Đó là một trải nghiệm thật sự tuyệt vời đối với mình. Trải nghiệm tiếp theo khiến mình vô cùng ấn tượng là phiên trị liệu đầu tiên - “Gặp gỡ đứa trẻ bên trong”. Mình đã có 1 buổi thôi miên nhân văn hiệu quả tuyệt vời, hình ảnh mình cao lớn trên cái cây của mình, gặp gỡ đứa trẻ bên trong của mình đang nằm ngây dại. Lại gần nó, làm quen làm thân và chơi với nó… yêu thương nó. Phiên làm việc này giúp mình lần đầu tiên cảm thấy yêu thương chính bản thân mình đến thế, cảm thấy mình thật to lớn và mạnh mẽ. Nó giúp ích cho mình rất nhiều trên hành trình tự yêu bản thân mình và yêu thương 3 em bé của mình. Phiên thứ 3 đọng lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình là phiên xử lý việc mình cáu gắt chửi bới con. Trong phiên đấy, mình tìm mãi mới thấy hình ảnh của chính mình - trong gương cầm điện thoại che mặt. Và khi mình đòi nhìn chính bản thân thì lại thấy một khuôn mặt biến dạng, méo mó, đáng sợ. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại hình ảnh đó, trong mình lại có một cảm xúc tuôn trào và mình muốn khóc. Mình khóc vì thấy thương chính mình. Thương các con đã nhận những hành động cảm xúc rất tiêu cực từ mình. Đó là 1 phiên cảnh tỉnh mình, mỗi khi mình thấy bản thân không ổn, mình đều tìm 1 chiếc gương và tự soi lại bản thân mình, nhìn vào ánh mắt của chính mình.


Ôi, còn nhiều phiên trị liệu nữa đối với mình cũng thật kỳ diệu, như: gặp gỡ kẻ chỉ trích này, gặp gỡ 2 người anh và em đã mất, phiên quay về gặp gỡ đứa trẻ sơ sinh … Có một điều sâu sắc là dù mình có nhớ rõ hay không thì tất cả những trải nghiệm đó đều đã và đang ảnh hưởng đến chính mình cho tới bây giờ.
Và khi kết thúc quá trình đồng hành và trị liệu cùng chị Thanh, mình đã có nhiều bài học to lớn. Hiện thời, mình có thể nói với bạn rằng, mình đang nhận thấy rõ nhất là: Mình thấy mình đang được “SỐNG”. Ồ, rõ ràng trước kia, mình vẫn sống đấy nhưng mình lại chẳng thấy gì cả, còn bây giờ, mình lại thấy, lại quan sát, lại cảm nhận từng giây từng phút mình được sống trên cuộc đời này: nó đang như thế nào? Trải qua những gì? Mình cảm thấy gì? Chuyện gì đang diễn ra? v..v… Phải thừa nhận là những chất liệu trong từng phiên Thôi miên Nhân văn và trị liệu đã giúp tinh thần mình được tỉnh táo và bay bổng hơn. Mình chưa biết diễn tả phần này như thế nào để bạn cảm nhận được; giống như cảm giác mình đã từng rất cao lớn, rất mạnh mẽ trong những phiên thôi miên ấy nên giờ ngoài đời mình cũng cảm thấy tự tin vì mình đã có một nội tâm đẹp đẽ như thế. Mình dần sống tỉnh thức hơn và biết ơn những gì mình đang - đã có. Kể cả với những tổn thương trước kia rất to lớn thì bây giờ, bạn biết không, mình đã có thể ôm ấp nó rồi. Và khi phát hiện ra mình còn một bóng tối nào đó, mình đã bớt thấy sợ hãi hơn. Thay vào đó là tâm lý vững vàng, có chút vui mừng vì mình đã thấy mình còn vấn đề để giải quyết. Mình ghi chú lại ở đây để có cơ hội được làm việc cùng với nhà trị liệu sau này.


Nếu bạn hỏi mình đã từng biết đến liệu pháp Thôi miên Nhân văn trước khi đến với Đom Đóm và làm việc với nhà trị liệu chưa thì câu trả lời của mình là chưa từng. Kể cả nghe tên, mình có từng nghe tới các dạng thôi miên cổ điển để chữa trị và được một vài nhà tham vấn tâm lý trước đó gợi ý về các phương pháp trị liệu khi đi tham vấn. Tuy nhiên, ở thời điểm đó, mình không có niềm tin vào người hướng dẫn cũng như bản thân mình, mình cảm thấy mình vẫn đủ sức chống đỡ nên không lựa chọn. Cho tới khi mình đến Đom Đóm tham gia hoạt động trị liệu nhóm đầu tiên, mình mới có trải nghiệm với Thôi viên Nhân văn. Điều mình cảm thấy đặc biệt khi trải nghiệm Thôi miên Nhân văn văn, bạn biết là gì không? Đó là trước khi sử dụng phương pháp này, mình đã được chị Thanh giải thích rất rõ và nắm được nền tảng kiến thức tương đối về cách hoạt động của vô thức, cách Thôi miên Nhân văn tiếp cận vô thức v..v.. nên mình đã có sự tin tưởng. Nhờ vậy mà mình thấy mình phù hợp và có kết quả từ những lần thôi miên đầu tiên. Nó thật sự đã chạm đến rất sâu trong tâm hồn mình. ^^


Cá nhân mình thì chưa có nhiều trải nghiệm trong các phương pháp chữa lành nhưng đối với mình, Thôi miên Nhân văn giống như một món quà vô cùng to lớn và kỳ diệu. Đối với những người có nhiều tổn thương lớn và nỗi đau xâm chiếm tâm trí như mình chẳng hạn, mình nghĩ họ thật sự không đủ năng lượng, kiên nhẫn và vững vàng để thực hành các phương pháp chữa lành cần nhiều thời gian như: Thiền hành, tịnh tâm, tập thể dục, yoga, đọc sách, nghe radio v..v.. Thôi miên Nhân văn thì khác, ngay lập tức chạm được vào phần bóng tối của mình nhưng lại nhẹ nhàng và rất nhân văn. Không quá đau đớn hay ồn ào, lời lẽ trong các bài thôi miên đều xinh đẹp và nhẹ nhàng, nhưng quy trình xử lý các tổn thương lại rất khéo léo nhưng đôi khi cũng rất kiên quyết. Nó không đào lại vết thương, không củng cố, cũng không vội vã giải quyết. Từ tốn từng bước một để nhìn - chạm - ôm ấp - và cuối cùng mới là giải phóng. Và điều đáng ngạc nhiên là mình gần như cảm nhận được kết quả ngay lập tức, trên thân thể của mình. Cảm giác đó kéo dài và không thấy lặp lại nữa. Nhiều lúc mình thấy sự kiện kích hoạt cũ ập tới nhưng cảm xúc hiện thời đã khác chỉ sau một vài phiên làm việc. Mình đã phải thốt lên rằng: Nó thật sự rất kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu. Nó đã vận hành như đúng những gì kiến thức mà chị Thanh nói với mình ban đầu. Nói thật là mình đã bị chinh phục, sau mỗi lần như thế, mình đều cảm thấy mình rất may mắn, như được tái sinh vậy đó. Nếu như mình không được chữa lành thì giờ mình sẽ sống như thế nào? Thật không dám tưởng tượng tới…


Và bạn biết không, điều quan trọng khiến mình quyết định tin tưởng vào sự dẫn dắt Thôi miên nhân văn với chị Thanh chính là phần kiến thức vô cùng chắc chắn và rộng mở của chị ấy. Đối với một người có nỗi đau bị phản bội, mình rất khó để tin tưởng vào người khác, kể cả chính mình. Nhưng khi được hỗ trợ bằng kiến thức mà lại khoa học, rõ ràng, lý thuyết chặt chẽ, nó chạm vào sự ham học hỏi và mong muốn giúp bản thân mình tốt hơn của mình. Mình như được tiếp thêm năng lượng và tự tin khi đối diện với chính mình. Và mình cảm thấy rất tự hào với chính mình khi trải nghiệm trị liệu với chị Thanh. Mình thật sự khâm phục sự chăm chỉ, tận tình và chuyên nghiệp của chị Thanh trong công việc này. Mình nhìn thấy sự yêu thương, tôn trọng và đôi lúc như hòa làm một với thân chủ của chị ấy trong các phiên trị liệu. Nhiều phiên, khi đối diện với bóng tối của chính mình, khi mà cá nhân mình còn sợ hãi chần chừ thì mình thấy chị Thanh còn sung hơn cả mình luôn. (˵ ͠ಥ‿ ͠ಥ˵) Cảm giác an toàn chính là thứ quý giá nhất mình cảm nhận được từ chị Thanh, dù trong những phiên cuối khi mình phóng chiếu và ỷ lại vào nhà trị liệu, mình vẫn nhận được điều đó. Đối với mình, đây cũng sẽ là điểm mấu chốt để bản thân mình quyết tâm cố gắng quay lại gắn kết với nhà trị liệu để tiếp tục hành trình chữa lành của mình.


Nếu bạn hỏi có khó khăn gì không khi thực hành Thôi miên Nhân văn, thì với mình, điều đầu tiên chắc là sự chống cự của vô thức ở những tổn thương căn cốt. Mình đã phải rất vất vả để tiếp cận và chuyển hóa nó. Có những sự chống cự không phải xảy ra trong phiên làm việc mà còn trước đó nữa. Một điều khác quan trọng không kém chính là sự tin tưởng giữa thân chủ với nhà trị liệu, bởi vì có những phiên mình bị mất an toàn với chị Thanh, căn nguyên là do vô thức mình đã phóng chiếu và lo lợ bị chỉ trích, chê bai v..v.. Còn lại, về không gian, ngôn từ, thời gian v..v. đối với mình, đều rất phù hợp. Mình rất thích không gian của Đom Đóm, nó củng cố thêm cho mình những ngôn từ đẹp đẽ trong phiên Thôi miên Nhân văn.


Mà kể bạn nghe, có lúc mình vẫn còn chưa tin là: Tại sao một người như mình lại có thể tiếp cận được trị liệu, mà lại là Thôi miên nhân văn đấy? Vì mình chưa từng nghĩ mình sẽ được trải qua những trải nghiệm quá đáng giá như thế trong đời. Bởi thế cho nên, mình tin tưởng rằng Thôi miên nhân văn sẽ phát triển rộng rãi hơn tại Việt Nam. Nó thật sự là một món quà vô giá cho những người còn đang sống trong nỗi đau như mình đã từng. Chỉ có điều, theo trải nghiệm của mình thì mình thấy liệu pháp này cần người dẫn dắt có kiến thức sâu rộng, có tâm và có tầm. Vậy nên, mình cảm thấy sẽ hiếm người có khả năng trị liệu bằng phương pháp này. Chúng ta có những bài Thôi miên Nhân văn có sẵn của chị Thanh nhưng ở những người mới bắt đầu như mình trước kia thì vô thức lại chưa đủ sẵn sàng để đón nhận (mình cảm thấy vậy, kiểu còn quá xa vời để tiếp cận Thôi miên Nhân văn qua các kênh truyền thông ấy). Cho nên, nếu bạn muốn bắt đầu với Thôi miên Nhân văn thì nên bắt đầu từ những bài thực hành dành cho người mới để điều tiết lại cơ thể, ví dụ như scanbody, thực hành hơi thở v..v.. mình thấy các bài thực hành đơn giản đó sẽ giúp ích cho nhiều người trước khi họ đủ bình tĩnh và kết nối với cơ thể để dễ tiếp cận với Thôi miên Nhân văn.
Nếu bây giờ có cơ hội được nói điều gì đó với thầy Olivier Lockert - Cha đẻ của Thôi miên Nhân văn thì mình thật sự muốn nói rằng: Điều kỳ diệu mà thầy Olivier Lockert đã dành cả đời để nghiên cứu này thật sự rất rất tuyệt vời. Nó cứu sống được con người, thay đổi con người và giúp cho họ được “sống” thật sự. Hằng ngày, khi mình đang hưởng thụ cuộc sống này, mình đều nhớ và biết ơn những người đi trước - đã thật giỏi giang, vững vàng và chăm chỉ. Có thể mình chưa biết nhiều về thế giới, chưa đạt được những thành công nhưng trong cuộc đời này của mình, nhờ trị liệu tâm lý và Thôi miên Nhân văn với chị Thanh mà mình đã đến, đã biết, đã yêu chính thế giới nội tâm của mình. Đối với mình, không gì quý giá hơn thế nữa rồi. Và mình mong rằng, trên thế giới này sẽ có nhiều người được “sống” như thế này hơn nữa và trong đó có bạn đấy, bạn à. Điều to lớn luôn bắt đầu từ những thứ nhỏ bé. Bản thân bé nhỏ của mình đã thay đổi mà mình không ngờ tới nên mình cũng hy vọng nhiều vào một tương lai nhiều điều kỳ diệu xảy ra hơn với chính mình, với bạn và với thế giới này! ^^ Mình muốn gửi đến thầy Olivier Lockert và chị Thanh lời cầu chúc mạnh khỏe và luôn vững vàng trên hành trình này! Vô cùng biết ơn sự kết nối đầy sức mạnh kỳ diệu này!


Thương,
N.T.N “



Đọc những dòng chia sẻ chân thành của N.T.N, bạn cảm thấy thế nào? Cá nhân Admin cảm thấy vô cùng khâm phục xen lẫn tự hào về cô gái ấy. Nhìn những đổi thay của em ở hiện tại và hành trình em đã vượt qua những tường rào “phản kháng” chèn chịt dây thép gai của tổn thương và sợ hãi, bước từng bước vào khu vườn nội tâm, chuyển hóa những bóng tối và chữa lành với sự đồng hành và dẫn dắt của Nhà trị liệu Phạm Phương Thanh, mình thật sự cảm thấy được truyền cảm hứng vô cùng. Mong rằng, dòng chảy can trường nhưng cũng rất đổi dịu dàng từ trái tim của N.T.N đã tiếp thêm nguồn động lực giúp bạn dũng cảm và tiếp tục bước đi trên hành trình từ bóng tối đến ánh sáng của chính mình, để được “sống” thật sự như N.T.N bây giờ nhé!


Nhớ nhé! BẠN XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC SỐNG TRỌN VẸN VỚI CHÍNH MÌNH TỪNG GIÂY TỪNG PHÚT BẠN HIỆN HỮU TRONG CUỘC ĐỜI NÀY!

The Domdom Healing Garden

Khu vườn chữa lành Đom Đóm - không gian trị liệu và chăm sóc thế giới tinh thần cùng bạn!

Địa chỉ:27, đường số 3, Hiệp Bình Phước, Thủ Đức
Điện thoại:0932360164
Email:thedomdomhealinggarden@gmail.com

Follow Vườn

Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?

Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!