#Chương 7 (Kỳ 1): Sự cô độc ẩn dấu bên trong mỗi chàng trai

#Kỳ 1: Những câu chuyện được kể từ thế giới cô độc của những chàng trai

Ở chương 6, chúng ta đã cùng nhau tìm hiểu về mối quan hệ vô cùng quan trọng đối với thế giới cảm xúc của những cậu con trai, đó là mối quan hệ Mẹ - Con trai. Sự kết nối với mẹ là một trong những mối liên kết sâu sắc nhất của các chàng trai và giúp hình thành nền tảng tâm lý ổn định cho họ trong suốt cuộc đời. Mẹ là người thầy về thấu hiểu cảm xúc của chàng trai. Mẹ là người có sức mạnh tâm lý mạnh mẽ. Để từ đó chúng ta có thể hiểu được tầm quan trọng cũng như những giải pháp thiết thực để có thể hàn gắn và mối quan hệ thiêng liêng Mẹ - con trai này!
Chương 7, chúng ta sẽ cùng nhau bước vào thế giới nội tâm sâu kín của nhưng chàng trai, nơi ẩn chứa sự cô độc vô hình nhưng có sức tàn phá tới tâm hồn của họ rất lớn, để xem ở trong thế giới cô độc ấy, những chàng trai đã phải chịu đựng những gì và cha mẹ, thầy cô, bạn bè… đang nhìn những chàng trai ấy như thế nào?!


"NHỮNG CÂU CHUYỆN TỪ TRONG KHOẢNG TRỐNG CÔ LẬP"


1️⃣ Cuộc chạy trốn khỏi tổn thương Tâm lý
Martin nhớ lại cuộc đời mình. Anh là con trai của một chủ doanh nghiệp - một người đàn ông thông thái, tính khí nóng nảy - và một người mẹ chu đáo nhưng anh luôn cảm thấy xa cách. Trường học là sự đấu tranh nghiệt ngã đối với Martin nhiều hơn những gì cha anh có thể hình dung, và ông không ngừng ném cho anh những lời chỉ trích. Martin không thể nhớ rằng liệu anh đã từng khi nào có một cuộc trò chuyện tử tế, trọn vẹn với cha mình.
Trường trung học là nơi đã khởi đầu một trong những giai đoạn tồi tệ nhất cuộc đời anh. Ở trường, điểm của Martin chỉ ở mức trung bình dù rằng anh đã cố gắng học tập rất chăm chỉ. Anh ấy hoàn toàn không phải là người giỏi thể thao và cảm thấy vô cùng tự ti khi bị bắt phải tham gia các môn thể thao trong lớp thể dục. Ở nhà, mẹ anh quá bận rộn với hai chị em sinh đôi ba tuổi nên không để tâm đến anh nhiều; còn về phần cha, những lời chỉ trích liên hồi đến nỗi anh có thể đoán biết những lời ông sẽ thốt ra tiếp theo càng khiến anh muốn tránh xa ông.
Anh chỉ xem một vài cậu bạn trong lớp là "bạn học": họ ngồi cùng nhau vào bữa trưa nhưng trở thành kẻ xa lạ sau khi tan trường.
Đối với Martin dường như không có gì trong cuộc sống của anh là thật sự suôn sẻ cả, kể cả điểm số, đời sống xã hội, và cả những lời chỉ trích của cha càng thêm nhắc nhớ anh liên tục rằng anh không khác gì một "kẻ thua cuộc".
"Mỗi ngày tôi cứ về nhà là đi thẳng lên phòng để ‘học‘, nhưng chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi không thể thực sự tập trung vào việc học được. Tôi cứ ngồi đó và tự chán ghét chính bản thân mình – thật sự căm ghét chính bản thân tôi – nghĩ về việc tôi là một kẻ thua cuộc trên mọi phương diện. Tôi đã nghĩ cha tôi chắc hẳn sẽ tức điên lên khi ông nghe về điểm kiểm tra thấp tệ hại gần đây của tôi”
Khi cảm giác chán ghét bản thân trở nên không thể chịu đựng được, phản ứng của Martin là thu mình lại - theo đúng nghĩa đen - đến một góc của gác mái, nơi anh ta sử dụng con dao bỏ túi của mình để khắc vào kèo đếm ngược những ngày còn lại trong năm học. Anh cứ ngồi đó hàng giờ bên cửa sổ gác mái nhỏ xíu, nhìn chằm chằm vào những người đang đi dưới đường và cảm giác thế giới xung quanh dần trôi qua trước mắt anh.
"Đó có lẽ là khoảng thời gian cô đơn nhất trong cuộc đời tôi; những ảo mộng đó như chiếc nạng để tôi tựa vào, tôi thực sự ở trong tình cảnh tuyệt vọng. Tôi tự hỏi liệu có ai nhận ra khi không có sự hiện diện của tôi xung quanh hay không. Thật sự chẳng có một ai hỏi han hay nói bất cứ điều gì về sự biến mất của tôi cả. Cha tôi vẫn luôn la mắng về điểm số của tôi, còn tôi chỉ nhớ mọi thứ chỉ còn nghe như tiếng ồn nhòe đi ở xung quanh. Tôi chặn lại hết tất cả những điều đó bằng những buổi chiều trên gác mái”.
Vào thời điểm năm học cuối cấp, theo lời khuyên từ vị cố vấn học tập, cha mẹ Martin đã sắp xếp cho anh gặp tham vấn hướng nghiệp, người đã khuyến khích anh theo đuổi một số sở thích nghề nghiệp mà cuối cùng đã dẫn lối anh đến công việc kỹ thuật viên video tại một đài truyền hình cáp địa phương. Tuy nhiên, mối quan hệ của anh với phụ nữ vẫn luôn chỉ dừng ở mức độ hời hợt bởi sự lệ thuộc không ngừng của anh vào ảo mộng dục cảm để tìm cảm giác thoải mái về mặt cảm xúc vẫn tiếp diễn.
Khi Martin hai mươi tám tuổi, một người bạn khác giới đã nhận ra nỗi đau tinh thần của anh, thứ đã luôn làm tê liệt cuộc sống của anh và cô ấy đã thúc giục anh đi trị liệu.


------------------------------------------
Thông thường, để nhìn nhận thấy rằng một cậu bé là có vấn đề và đưa ra sự giúp đỡ từ phía bên ngoài đều xuất phát từ việc quan sát từ những người bên ngoài (thầy cô, gia đình, bạn bè…), vì bản thân chính cậu bé ấy không thể nhận ra được vấn đề của chính mình. Cậu bé ấy sống trong pháo đài cô lập đó lâu đến mức tưởng chừng như quen với nó. Nhưng có một điều đáng buồn thay, ngay cả những người cảm thấy có gì đó không ổn với cậu bé ấy, cũng ngần ngại việc bước vào vào nơi pháo đài cô độc của một cậu bé, vì ngày càng có nhiều thanh thiếu niên kể cả những người bình thường cũng có xu hướng tìm kiếm sự riêng tư ở độ tuổi này. Các bậc cha mẹ cũng không biết liệu việc con của họ muốn thu mình trong không gian riêng là điều bình thường hay là một dấu hiệu cho thấy con họ đang gặp rắc rối.
Xã hội phát triển, hình ảnh phổ biến về cậu bé tuổi vị thành niên nổi loạn được coi là điều "bình thường".


Các bậc cha mẹ thường thắc mắc về việc con trai họ ngày càng thích ở một mình và tách biệt bản thân khỏi cuộc sống gia đình, liệu đây có phải là vấn đề đáng lo ngại hay không. Trong tiến trình phát triển bình thường của thanh thiếu niên sẽ dần biểu hiện một số tuyên bố độc lập dễ thấy như cửa phòng luôn đóng kín kèm những hành vi khẳng định tự chủ ngang bướng cùng việc luôn ưu tiên thời gian với bạn bè hơn là gia đình. Mong muốn của một cậu bé về sự riêng tư về thể chất và cảm xúc vào thời điểm này rất lớn và khi chúng có sự ưu tiên về những sở thích cá nhân là điều diễn ra một cách tự nhiên.


👉 Các bậc cha mẹ nên theo dõi "dấu hiệu cảnh báo" rằng một cậu bé dần lún sâu hơn vào sự cô lập cảm xúc: tâm trạng trở nên ủ dột hơn, dần thu mình khỏi bạn bè, điểm số ngày càng giảm sút. Bất kỳ dấu hiệu nào trong số này đều nên được xem là một dấu hiệu cảnh báo và cha mẹ không nên ngần ngại yêu cầu hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ. Có một số bé trai có thể sống trong hang động căn cứ-nơi trú ẩn cảm xúc của chúng suốt đời và đổi lại là quá trình phát triển tâm lí hạn hẹp. Với trường hợp của những cậu bé này, người lớn phải thực sự khéo léo khi muốn tác động đến chúng. Các bậc phụ huynh phải song hành thể hiện sự ủng hộ cho quyền tự chủ của con trong khi đồng thời cố gắng khiến cho chúng không muốn tiếp diễn việc trốn tránh và tự cô lập nữa. Điều này có thể khó khăn khi một cậu bé không có từ ngữ để giải thích những điều khiến cậu trốn chạy hay khi cậu không muốn nói hoặc không thể nói về những thứ đang chi phối cậu.


2️⃣ Cuộc chạy trốn khỏi cảm xúc thật
Tony vừa bước sang tuổi mười sáu. Cậu bé này là học sinh lớp mười tại một trường trung học ngoại ô được biết đến không những thành tích học tập xuất sắc mà còn có thành tích thể thao đáng ngưỡng mộ. Tony luôn thể hiện khả năng ngôn ngữ vượt trội và cũng là một cầu thủ bóng đá xuất sắc.
Thời điểm đó là tháng 4, sắp đến kỳ tính điểm cuối cùng trong năm. Tony đã được gửi đi đến ban tư vấn nhà trường vì điểm số của cậu bé đang trượt dốc. Cha mẹ và giáo viên cố vấn của cậu không biết nguyên nhân tại sao và trông đợi có thể tìm ra lí do hay không. Khi xem qua hồ sơ học tập của Tony, những nhận xét của các giáo viên cho thấy một mối quan tâm tương đồng về khoảng cách giữa khả năng và thành tích học tập của cậu bé.
"Một số giáo viên của cháu có bảo rằng chú nên nói chuyện với cháu”
" Vâng. Cháu biết. Bố của cháu có nói rằng cháu phải gặp chú”.
“Hãy kể cho chú nghe, chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Cháu thực sự rất kém trong môn Tiếng Anh”
“Tâm sự với chú xem sao”
“À thì cháu khá là thất vọng”
“Tại sao thế?”
"Thì, có một bài viết quan trọng mà cháu phải hoàn thành, và cháu đã không thể hoàn thành nó, và bây giờ thì điểm số của cháu trong học kỳ này đã bị hủy hoại hoàn toàn."


Sự thất bại của cậu bé có thể không phải là nguyên nhân gây nên mối lo ngại trong một số trường hợp, vì thông thường điểm kiểm tra của Tony luôn khá cao. Khả năng đọc hiểu là một thế mạnh đặc biệt của cậu bé, với điểm số cao đã giúp cậu bé nằm trong số top 2 phần trăm học sinh trên cả nước. Nhưng vấn đề không chỉ vì cậu đã không hoàn thành bài viết. Tony hầu như không tạo ra bất kì sự nổi bật trong suốt cả năm - điều này đặc biệt xảy ra nhiều ở bộ môn tiếng Anh hơn so với các môn học khác, nhưng ít nhiều thì là vẫn thụt lùi so với tổng thể. Thành tích kém của đợt này có xu hướng khiến giáo viên thất vọng: họ nhận lấy trách nhiệm về phía mình. Từ những nhận xét của họ, rõ ràng là họ rất yêu thích Tony nhưng lại cũng rất thất vọng. Một bình luận cuối năm từ giáo viên tiếng Anh lớp chín của cậu bé đã viết: "Trong lớp, tôi không nghe được nhiều từ Tony như trước đây nữa. Điều này có thể không ảnh hưởng đến khả năng viết của em ấy, nhưng việc tham gia vào giờ học trên lớp nhiều hơn sẽ giúp em ấy mở rộng ý tưởng của mình hơn nữa." Còn giáo viên Cố vấn của cậu bé đã tổng kết năm học lớp chín của cậu theo cách này: "Tôi lo ngại rằng, mặc dù Tony đang nỗ lực, nhưng việc học đó lại đang dần vuột qua khỏi tầm kiểm soát của em ấy và chắc hẳn em ấy đang bắt đầu cảm thấy thực sự thất vọng rồi."


“Cháu có thích môn Tiếng Anh không? Thầy Roberts có là một giáo viên tận tình không?”
“Vâng, thì cháu cũng thích Tiếng Anh các thứ, nhưng bài giảng của thầy ấy rất chán. Những loại sách mà chúng cháu phải học thật ngớ ngẩn hết sức. Như kiểu những cuốn đấy đều về vấn đề như cách chúng ta hủy hoại dân Ấn Độ như thế nào, hoặc không thì những loại sách đó cũng là về những phụ nữ hoặc những người da màu bị áp bức. Chúng là loại sách không lành mạnh tí nào cả.”
“Thế thì thể loại sách yêu thích của cháu là gì?”
“Stephen King khá thú vị đấy”
Khi chúng tôi gặp cha cậu bé, ông ấy đặc biệt lo lắng, vì năm lớp mười một là năm then chốt để vào Đại học. Cha cậu kể về tình huống trong bối cảnh chơi bóng đá. Tony đã chơi được như sinh viên năm nhất Đại học, và cha cậu nghĩ Tony có đủ tài năng để nhận được học bổng danh dự về thành tích bóng đá để vào được một trường Đại học tốt.
Cha của Tony nói: "Nhưng với những điểm số đó, thằng bé chính là đang làm khó chính bản thân nó". “Những ngôi trường lí tưởng thậm chí còn sẽ chẳng muốn nhìn qua hồ sơ của nó. Tôi hẳn đã có thể mua một chiếc Cadillac và tất cả những thứ tiền tôi đã đầu tư vào trại dạy đá bóng, mọi thứ sẽ như đổ sông đổ biển mất”
Ông ấy thâm chí nói như kiểu Tony dù đang ở trong phòng nhưng như thể không hề có sự hiện diện của cậu ấy.
Sự xem thường của ông đối với cảm xúc của Tony thật sự đáng quan ngại. Bằng một cách nào đó, cha của Tony đã xem chính đứa con của mình như một món hàng hóa vậy.
Như một phần trong đánh giá của tôi về Tony, tôi đưa cho ông ấy – cha của Tony, một bức ảnh từ một chồng ảnh sẵn trên bàn – một hình ảnh minh họa về một người đàn ông ăn mặc giản dị đứng một mình đứng dựa vào tường – và yêu cầu ông ta hãy miêu tả về hình ảnh đó. Câu chuyện ông ta viết ra khá hay nhưng nội dung của câu chuyện thì khá rùng rợn:
“John đã bị giam trong một nhà tù liên bang trong tám năm. Anh ta không phải loại tù binh trung bình mà mọi người thường nghĩ. Anh ta không điên, và anh ta cũng chẳng có tội. Anh ta chỉ lặng lẽ làm công việc của mình và cũng không bao giờ gây rắc rối với lính canh. Không ai trong số các tù nhân gây rắc rối cho anh ta cả. Ngay cả những kẻ xấu xa nhất cũng không. Anh ta có một người bạn tốt tên là Peter, nhưng một ngày nọ, lũ lính canh đã giết anh ta. Lúc này đây, anh ta biết rằng bản thân sẽ phải trốn thoát hoặc không thì anh ta sẽ chết.”


Rõ ràng là Tony cảm thấy bị cô lập và tuyệt vọng. Khi tôi nhìn cậu bé, tôi thấy một chàng trai đáng lẽ phải nổi điên với cha mình vì quá nhẫn tâm và thiếu quan tâm về mặt cảm xúc, hoặc ít nhất là nên có vẻ đau buồn - và tôi thấy một cậu bé có thể nói về tất cả những điều này với bạn bè của mình để giảm bớt một số áp lực đang tích tụ. Thế nhưng thay vào đó, cậu chỉ tỏ ra bối rối. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chính bản thân mình.
“Cháu nghĩ tại sao điểm số của cháu lại thấp đến thế?”
“Cháu cũng chẳng biết được. Chắc chỉ cần cháu chăm hơn là được. Cháu đoán là, chắc do cháu vô tổ chức. Thực sự cháu đã rất cố gắng ở đầu học kì, nhưng bài viết đó quả thực rất khó nhằn. Cháu đoán là ngay cả những trường như Ivy League cháu cũng chẳng thể ghi tên trong danh sách của họ rồi.”
“ Cháu cảm thấy thế nào về vấn đề này?
“Cháu cũng không biết nữa, cháu chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cháu thức trắng cả đêm để hoàn thành bài tập, nhưng việc đó cũng không giúp ích được gì cả. Nên cháu rất chán nản mỗi khi đến trường. Điều này dẫn tới sự hăng hái trong cháu cũng giảm dần”
“Có bất kỳ điều gì trong số đó làm cháu khó chịu không?”
“Cháu không biết nữa. Cháu thực sự muốn điểm số của cháu tốt lên, cháu nghĩ vậy.”


-------------------------------------------------
👉 Sự thiếu nhiệt huyết đối với những trao đổi về học tập thế này thường khiến phụ huynh và giáo viên cảm thấy thất vọng và cho rằng cậu đang cố tình chống đối- bởi từ chối chia sẻ những gì bản thân cậu đang cảm thấy. Thế nhưng thường thì những trường hợp như Tony chỉ đơn giản là cậu không nhận diện được cảm xúc thật sự của chính mình. Cá nhân đó có thể đang phải trải qua một sự mất mát, đau lòng vì cha mẹ ly hôn, hay bị lạm dụng thể chất hoặc tình dục. Thay vì nói về việc điều đó đang khiến cậu cảm thấy tồi tệ như thế nào thì cậu sẽ cố tìm kiếm một vấn đề mà bản thân cậu có thể kiểm soát và nắm bắt. Và khi gặp vấn đề, cậu bé có xu hướng nhìn ra bên ngoài để khẳng định cho những lý do của vấn đề cậu gặp phải. Đối với Tony, cậu bé nghĩ điểm số của mình bị giảm vì bản thân cậu không học tập chăm chỉ. Cậu không thể nhận ra rằng có thể có mối liên hệ giữa việc cậu không thể hoàn thành bài tập và sự tức giận của cậu đối với cha mình.


👉 Các cậu bé có thể trở nên lơ là với việc học vì nhiều lý do khác nhau. Nếu, giống như trường hợp của Tony, cậu đã chuyển hướng tất cả năng lượng của mình cho việc tạo ra những tấm khiên bảo vệ cảm xúc của bản thân, chẳng hạn như việc duy trì một bức tường rào để phủ nhận hoặc kìm nén những cảm xúc sôi sục bên trong mà cậu sợ phải thốt lên, chính điều này khiến cậu không còn nhiều năng lượng để chú tâm làm bài tập về nhà được nữa. Hoặc có thể đơn giản là cậu không muốn trưởng thành. Một khía cạnh khác của việc rút lui vào pháo đài cô độc có thể được thể hiện bởi một cậu bé qua hành vi né tránh việc phải đối mặt với vấn đề mà cậu đang gặp để dừng lại việc lớn lên và ở đó là một đứa trẻ mãi mãi. Điểm số cao thường đi kèm với những kỳ vọng khác nhau và hướng tới những điều ở tương lai, điều khiến một cậu bé trong trường hợp này có thể sợ hãi hoặc lo lắng. Và tất nhiên, việc bỏ học chính là một cách để tránh né việc “trưởng thành”.


3️⃣ Cuộc chạy trốn việc đối mặt với thử thách
Sau nhiều thành công trong lĩnh vực thể thao, Danny, ở tuổi mười lăm, cảm thấy được sự tụt dốc về phong độ mà chẳng ai có thể giải thích được của chính mình. Huấn luyện viên của cậu bé biết học trò của mình đang gặp khó khăn nhưng cũng chẳng thể giúp kéo cậu ra khỏi vũng lầy được. Danny tự trách mình vì điều này. Điểm số của cậu thường duy trì ổn định ở mức trung bình thì giờ cũng đang tụt giảm. Cha của Danny khuyến khích cậu tới gặp nhà trị liệu, với hy vọng tôi có thể giúp thằng bé cải thiện điều này. Cậu thể hiện một khí chất tự tin khi chúng tôi nói chuyện, và ở cuối buổi trị liệu đầu tiên của chúng tôi, tôi có thể kết luận rằng cậu không hề bị trầm cảm, ít nhất là về mặt y học; thằng bé chỉ hơi “nổ”. Thế nhưng, cậu có vẻ cảm thấy vô cùng khó chịu bởi những sự kiện xảy ra trong năm vừa qua, và như thể đang phân tích lối chơi của một cầu thủ khác, cậu nói: “Cháu cảm thấy mình là một thủ môn giỏi hơn những gì mình đang thể hiện.” “Chỉ là khi ở trên sân cháu cảm thấy bị phân tâm, dẫn tới cháu không chơi tốt như bình thường nên cháu rất tức giận và rồi cháu càng chơi tệ hơn.”


Ngọn lửa tức giận được nhen nhóm từ phong độ tồi tệ trên sân bóng đã ảnh hưởng tới nỗ lực học tập và khả năng tập trung của cậu trên lớp. Và những kỳ vọng cao ngất của cha mẹ càng làm cho áp lực đè nặng hơn lên cậu , nhưng cậu vẫn rất lạc quan về mối quan hệ giữa cậu và cha mẹ mình: “Như thể cháu và cha mẹ ở chung một đội” cậu nói. “Cháu có thể nói chuyện với họ.” Cậu nói cha cậu bảo rằng những vấp ngã là điều bình thường và đó sẽ là thử thách cho cậu—những thử thách mà Danny “đủ tốt để vượt qua.” Thế nhưng những lời khích lệ chẳng giúp gì được nhiều. Trên thực tế, Danny cảm thấy vô cùng tồi tệ vì đã để cha mẹ thất vọng, những người vô cùng ủng hộ cậu. Cậu liên tục hứa với họ rằng trận đấu này hoặc phiếu điểm này sẽ tốt hơn, nhưng điều đó đã chẳng xảy ra.


“Cháu chỉ muốn bỏ lại quá khứ, tập trung vào tương lai và cố gắng hết mình một lần nữa,” Danny nói với tôi.
Nhưng thay vì nói về tương lai, tôi và Danny quay lại quá khứ để truy tìm nguồn cơn cho sự muộn phiền của bản thân cậu. Nó chẳng quá khó để tìm. Nó nhen nhóm từ hai sự kiện tưởng chừng là vô hại xảy ra trong năm vừa qua.
Vào mùa thu, khi đến tập gym và đùa giỡn cùng bạn bè, cậu nhảy ra khỏi ghế cố gắng đập một cú bóng vào lưới và chẳng may đã bị rách cơ bắp chân. Chấn thương này đã khiến cậu không thể ra sân trong ba trận đấu quan trọng vào đầu mùa giải do đó đội bóng của cậu đã thua trong khi lẽ ra họ có thể đã giành chiến thắng nếu Danny cùng tham gia thi đấu. Dù đến khi vết thương đã lành, nhưng sự kiện đó khiến cậu luôn tức giận và cảm thấy bản thân vô cùng ngu xuẩn nên cậu đã tự gạch tên mình ra khỏi đội bóng rổ kể từ đó.
Sự thất vọng thứ hai là về một sự việc không thể dự đoán trước được nhưng cũng đã trở thành nguồn gốc của nỗi nhục nhã và sự tự khinh miệt bản thân. Vào mùa thu năm ngoái, khi chuẩn bị bước vào năm hai Đại học, Danny đã thử sức với đội khúc côn cầu. Mặc dù cậu có khiếu chơi thể thao rất giỏi và đã chơi khúc côn cầu khi là sinh viên năm nhất, nhưng trong lần luyện tập đầu tiên đó, cậu đã bị áp đảo rõ rệt bởi hình thể và sức khoẻ của một số thanh niên lớn tuổi hơn, và lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy nghi ngờ về chính bản thân mình.

Mặc dù vậy, cậu cũng đã cố gắng hết sức có thể. Cậu chơi một cách thụ động không hề giống như cách cậu đã từng thể hiện. Cuối cùng Danny nói với huấn luyện viên rằng cậu quyết định sẽ không tham gia thi đấu.
Nhưng trong tâm trí của cậu, cậu đã chạy trốn việc đối mặt với thử thách. Tối hôm đó, khi cha mẹ cậu hỏi về tình hình các cuộc tập luyện đã diễn ra như thế nào, Danny nhún vai, cố gắng nói với họ một phần sự thật - rằng cậu đã sẵn sàng chơi hết mình; với những vết bầm tím đó khiến cậu quyết định ra khỏi đội bóng và cậu cũng vừa quyết định sẽ tập trung chơi chuyên về bóng đá và bóng chày vào mùa xuân sắp tới. Điều mà cậu đã không nói với họ là những gì cậu không thể làm, vào thời điểm đó, nói rõ hơn là: cậu cảm thấy như một kẻ bỏ cuộc hèn nhát và cậu thật sự căm ghét chính mình vì điều đó. Khúc côn cầu - môn thể thao mà cậu đã chơi từ năm tám tuổi, suốt thời gian Trung học, vốn là nguồn vui bất tận của cậu- nhưng giờ đây đó chỉ là một lời nhắc nhở về sự nhục nhã trong cậu. Trong tâm trí cậu, ngày hôm đó, khi cậu quyết định treo những miếng đệm khúc côn cầu của mình, chính là cậu đã quyết định từ bỏ chúng mãi mãi.


Trong những năm tiếp theo, Danny đã đơn độc gặm nhấm tất cả những cảm xúc tồi tệ đó. Cậu không nói với bất cứ ai, bởi vì cậu thừa biết rằng điều đó sẽ càng gợi nhắc cậu về những cảm xúc tồi tệ đã xảy ra - ngay cả với chính bản thân mình- thì việc đó cũng sẽ chỉ là một dấu hiệu khác của sự yếu đuối còn cậu thì không còn đủ khả năng để chịu đựng thêm được nữa. Và cuối cùng khi cậu đến đây để tìm kiếm sự giúp đỡ, không phải là để đối phó với sự tức giận hay việc cậu tự khinh miệt bản thân mình; mà để cải thiện điểm số và chuẩn bị cho chuyên môn đá bóng của cậu. Tuy nhiên, theo thời gian Danny dần nhận ra rằng thứ chủ nghĩa khắc kỷ của cậu ấy chỉ đang là vỏ bọc nhằm che giấu nỗi đau của bản thân và ngăn cậu làm điều gì đó khắc phục nó.


-----------------------------------------------
👉 Điều mà Danny cần hơn bất cứ thứ gì khác chính là việc dám đối diện trút bỏ mọi cảm xúc hèn nhát và việc tự trách bản thân liên tục trong một trạng thoải mái và có sự tin tưởng. Cậu ấy đã mất gần một năm để cuối cùng có thể nói chuyện với ai đó thay vì như trước đây cậu đã chọn thà tự cô lập hơn là phải trò chuyện. Cậu ấy và tôi chỉ có tổng cộng bốn cuộc trò chuyện, nhưng chúng dường như đã mở ra cánh cửa cho vấn đề của cậu. Gánh nặng tâm lý đã khiến cậu mắc kẹt trong gần một năm qua giờ đây đã được gỡ bỏ; sự tập trung của anh vào đá bóng và ở lớp học đã bắt đầu được cải thiện. Danny đã được thúc đẩy bởi mong muốn vực dậy lại sự lạc quan và năng lượng dồi dào đặc trưng của riêng cậu, cậu ấy đã có thể sử dụng những kiến thức mới của mình để đối phó với những khủng hoảng của bản thân. Nhưng đối với nhiều người khác dù trong độ tuổi nào, chủ nghĩa khắc kỷ vẫn là trung tâm sự cô lập cảm xúc của họ với bạn bè và gia đình và phản ứng tự khinh miệt là thứ vẫn luôn ngấm ngầm phát sinh từ bên trong họ.


-------------------------------------
#Teasing_chương 7, kỳ 2: Ở kỳ 2, chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về những khía cạnh khác của việc cô lập cảm xúc để từ đó chúng ta có thể chậm rãi bước vào khoảng trống ấy một lần nữa và cởi bỏ những “tấm khiên” đang che chắn thế giới cô độc ấy!


📍 Nguồn: Raising Cain: Protecting the Emotional Life of Boys - Dan Kindlon & Michael Thompson.
📍 Bản quyền dự án: Toàn bộ bản dịch, nội dung biên soạn và hình ảnh thiết kế của dự án thuộc về trí tuệ sáng tạo của The Domdom Healing Garden, mọi sao chép/trích dẫn vui lòng ghi rõ nguồn, nếu không Domdom xin phép liên lạc đề nghị gỡ bỏ.


Thương mến,
The DomDom Healing Garden.

Sidebar: Work-in-progress

The Domdom Healing Garden

Khu vườn chữa lành Đom Đóm - không gian trị liệu và chăm sóc thế giới tinh thần cùng bạn!

Địa chỉ:27, đường số 3, Hiệp Bình Phước, Thủ Đức
Điện thoại:0932360164
Email:thedomdomhealinggarden@gmail.com

Follow Vườn

Bạn muốn nhận thông tin cập nhật từ Đom Đóm?

Hãy để lại địa chỉ email để Đom Đóm thông báo cho bạn về các hoạt động và bài viết bổ ích nhé!